*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7ếu như lần này không có sự chuyển biến ở phía Hoắc Hoành, công ty Lưu Chẩn lại ngưng tuyển người, kế hoạch của bọn họ coi như là đi vào ngõ cụt.
Đến khi giao dịch hoàn thành, vụ án mạng của Lương Phỉ cũng không được phá, bọn họ có xin cũng chỉ phí công mà thôi
Lúc anh ta chưa kịp nổ máy thì nghe thấy bên phải tay lái có người mở cửa xe ngồi lên rồi đóng cửa lại
Lệ Xuyên Lâm thấy Nhiếp Nhiên tự nhiên thắt dây an toàn, nhíu mày nói: “Cô ngồi nhầm xe rồi.”
Cô gái này nhảy lên xe lúc nào mà sao anh lại không biết vậy?
Cố đường đường chính chính ngồi bên cạnh ghế lái, “Nhìn thái độ3nhận lỗi của anh cũng thật lòng nên tôi tạm bỏ qua chuyện cũ.”
Lệ Xuyển Lâm nhìn dáng vẻ “Tôi đúng là người rộng lượng” của cô thì không nên được một hơi thở dài
Anh ta lạnh lùng nói: “Xuống xe!” Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, hờ hững hỏi lại: “Anh bảo tôi xuống xe?”
“Đúng!”
“Dựa vào cái gì?”
Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh tanh: “Từ hôm nay trở đi, người móc nối từ cô không phải là tôi nữa rồi.”
Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt khó coi của anh ta, cố tình đùa một chút: “Kiêu ngạo gì chứ, nếu không nghĩ đến chuyện của ba mẹ anh thì tôi còn lâu mới hợp tác với anh đó.”
“Cô nói gì?” Lệ Xuyên Lâm1quay đầu về phía Nhiếp Nhiên, mặt cứng đờ lại.
“Tôi nói anh lái xe nhanh lên, nếu muốn
thì người chịu trách nhiệm là anh chứ không phải là tôi đâu.” Nói xong cô tìm một tư thế thoải mái nhất dựa vào ghế, không nói thêm gì nữa.
Gặp phải loại con gái bất chấp thế này, Lệ Xuyên Lâm không còn cách nào khác là tự nhủ bản thân không thèm chấp cô.
Mặt anh ta tĩnh lặng như nước, sau khi nổ máy, xe từ từ đi ra ngoài.
Đột nhiên ở góc của gara có một bóng người xuất hiện
Sắc mặt của Nhiếp Nhiên bỗng thay đổi, trong lòng vang lên một tiếng hỏng rồi! Đây là nhiệm vụ bí mật của cô, lẽ nào bị8lộ rồi ư?
Đáng chết! Đang giờ nghỉ trưa kẻ nào lại chạy đến chỗ đỗ xe chứ? Nhiếp Nhiên không nhịn được mà chửi một câu
“Cúi người xuống!” Rõ ràng là Lệ Xuyên Lâm cũng nhìn thấy phía bên phải có bóng người, lập tức nói nhỏ
“Còn cần anh nhắc chắc!” Nhiếp Nhiên khịt mũi, nhanh chóng ẩn nút cạnh ghế xuống, cơ thể áp vào cửa, giữ chặt tay để ngăn nó bị văng ra
Lệ Xuyên Lâm hoàn toàn bình tĩnh lái chiếc xe ra khỏi gara
Khi người phía trước chuẩn bị lao vào cánh cửa, anh ta chớp lấy cơ hội đạp mạnh chân ga.
“Ầm!” Trong chớp mắt chiếc xe lao như bay ra ngoài.