*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một đám người tụ tập ở trước giường cẩn thận kiểm tra, hai mươi phút sau, bọn họ đặt ống nghe xuống.
Hoắc Hành vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, có phải là cô ấy sắp tỉnh rồi không?” “Chính trị viên, tôi nghĩ có thể chỉ là phản ứng cơ thể của cô ấy thôi, không phải là dấu hiệu cô ấy sắp tỉnh.” Hoắc Hành lại nhìn Nhiếp Nhiên, gương mặt cô yên tĩnh không có một chút động tĩnh nào.
Trái tim vui vẻ vừa rồi của anh đột nhiên chìm vào trong bóng tối.
Anh đi tới cạnh giường, nhìn vẻ mặt cô, lạnh lùng hỏi, “Đã mười ngày rồi, các người định để cô ấy mê man mãi như vậy à?” “Bây giờ cô ấy đã khôi phục bình thường rồi, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, anh đừng lo lắng quá.” “Được, làm phiền mọi người rồi.”
Lại thêm ba ngày trôi qua.
Lông mi người trên giường khẽ run mấy cái rồi hoàn toàn mở mắt ra.
Nhiếp Nhiên mờ mịt nhìn xà ngang, ngẩn ra mấy giây, sau đó những hình ảnh sống sót sau tai nạn kia mới từ từ hiện lên trước mắt.
Cô nhớ ra rồi, khi đó có người muốn bắt cô, nhưng vai cô quá đau thật sự không nhúc nhích được, sau đó...
Hoắc Hành?
Không sai, Hoắc Hành! Anh ta đến rồi! Nhiếp Nhiên theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng động đến vết thương trên bả vai, cô đau hít một hơi rồi lại ngã xuống gối.
Động tác nhẹ như vậy đã đánh thức Hoắc Hành ở cạnh giường.
Mấy ngày nay, từ khi Nhiếp Nhiên mất tích đến bị thương, anh gần như chưa ngủ một giấc nào, đến khi thật sự không chịu đựng được sẽ nhắm mắt lại một hai tiếng, sau đó cứ tiếp tục tìm, tiếp tục che chở, theo dõi từng thay đổi của cô.
Lúc Hoắc Hành ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên, anh vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngẩn, hai mắt đỏ ngầu, râu mọc lún phún quanh cằm.
Đây là điều Nhiếp Nhiên chưa từng thấy bao giờ.
Thấy cái dáng vẻ như ma quỷ của anh, Nhiếp Nhiên ngước mắt lên.
“Tỉnh rồi à? Em...
em tỉnh rồi?” Anh dè dặt hỏi.
Nhiếp Nhiên cau chặt mày, yếu ớt nói: “A! Đau!” “Chỗ nào, đau ở đâu? Bác sĩ, tôi gọi bác sĩ đến...” Anh vừa chạy ra ngoài vừa hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ!” Lúc này trời đã tối, tất cả mọi người đều đang ăn cơm ở trong nhà gỗ của mình.