*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần nào nhắn tin anh ta cũng chỉ nhắn mỗi địa chỉ, không nói là chuyện gì khiến người ta vô cùng lo lắng
Cô thật sự đã chịu đủ lắm rồi!
Có chuyện rất quan trọng.” Lệ Xuyên Lâm thản nhiên trả lời
“Vậy anh mau nói đi
May mà tôi đặt vé về nhà vào ngày mai, nếu không tôi còn phải chạy từ bến xe về mất.” Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, tỏ vẻ không vui
Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh trong phòng VIP mở ra, một giọng nói vang lên, “Em định về nhà à?” Nhiếp Nhiên theo giọng nói nhìn sang, hóa ra là Phương Lượng đã lâu không gặp
“Sao thầy lại đến đây? Không phải nói là em được nghỉ ngơi nửa tháng sao?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Lượng đang đi đến chỗ mình
Anh ta nghiêm túc ngồi ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, “Tôi nghĩ em không đi được rồi.” “Tại sao?” Nhiếp Nhiên cau mày nhìn anh ta
Phương Lượng nhìn cô, do dự hai giây sau đó mới lên tiếng: “Phía trên mới giao cho em một nhiệm vụ.” “Cái gì?” Nhiếp Nhiên nhảy phắt lên khỏi ghế, trừng mắt nhìn anh ta, “Thầy nói đùa à?” Cô không nghe nhầm chứ? Lại có nhiệm vụ Đây là ý gì, không ngừng giao cho cô nhiệm vụ, là muốn cô không chết ở trong nhiệm vụ thì vĩnh viễn đừng mong trở về à? Rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh gì, lại giấu được ông già đó mà giở trò độc ác như vậy! “Không.” Phương Lượng lắc đầu
Thật ra đến anh ta cũng không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải liên tục làm nhiệm vụ
Rõ ràng cô chỉ là một tân binh mà thôi, hơn nữa nhiệm vụ lần này anh ta thậm chí còn chưa kịp kháng nghị, đã bị Đại đội trưởng gạt đi, nói là không thể coi thường nhiệm vụ, phải hoàn thành! Nhiếp Nhiên mang mặt u ám ngồi lại xuống ghế, “Em là một tân binh, ra ngoài làm nhiệm vụ lần này đã là trái với quy tắc rồi!” Phương Lượng thấy giọng cô lạnh như băng, không còn sự nóng nảy vừa rồi nữa
Đây là biểu hiện của mưa bão sắp đến! Lúc trước ở trong điện thoại, anh ta đã được nếm thử cảm giác này
Phương Lượng đang nghĩ xem chọn lọc từ ngữ thể nào thì Lệ Xuyên Lâm đã tiếp lời, “Lần này không phải là nhiệm vụ của đội tôi, mà là đơn vị các cô trực tiếp hạ lệnh.” Nhiệm vụ của đơn vị?
Chẳng lẽ bảo cô đến nơi loạn lạc sống mới một trận à? Lần này người phụ nữ kia thế không giết chết mình không thôi rồi
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhiếp Nhiên rét lạnh
Dám làm như vậy với cô..
Tốt! Rất tốt! Lần này cho dù nhận nhiệm vụ cô cũng phải về trước một chuyến, hành hạ người phụ nữ kia đến chết rồi mới quay lại tiếp tục
“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?” Cô cau chặt mày, lạnh giọng nói
Phương Lượng lấy túi giấy ra khỏi ngực, đưa đến trước mặt Nhiếp Nhiên, “Đây là nhiệm vụ của cô.”
Phía trên bị dán chặt hoàn hảo không tổn hao gì, không có dấu vết bị mở ra, chắc Phương Lượng chưa mở ra xem
“Thầy không biết à?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta
Phương Lượng gật đầu, “Nói là nhiệm vụ bí mật, trừ em ra, người khác không thể xem.” Nhiếp Nhiên nghe xong thì nhướng mày lên, nhận lấy
Nhiệm vụ bí mật gì mà ngay cả Phương Lượng là giáo quan của mình cũng không có quyền xem, chẳng lẽ nhiệm vụ còn khó hơn lấy trộm tài liệu của Lưu Chẩn à? Cô mở túi giấy ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng cùng với..
một khẩu súng!
Súng? Phải ác chiến bằng hỏa lực thật à? Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên chế giễu, nhìn khẩu súng màu xám bạc ngắn nhỏ trong tay
Mà Lệ Xuyên Lâm và Phương Lượng sau khi nhìn thấy khẩu súng đó, vẻ mặt lập tức thay đổi
Chuyện này..
một tân binh cần cầm súng đi làm nhiệm vụ, người phía trên bị điên rồi à! Nhiếp Nhiên ở đơn vị nhưng chưa bao giờ sờ đến sủng
Chưa nói đến việc
ngắm bắn có chuẩn hay không, áp lực tâm lý lúc nổ súng mang tới cũng là một chuyện hoàn toàn không bình thường
Cho dù là người quanh năm tập bắn nhưng lúc bắn súng thật cũng sẽ do dự, càng đừng nói là tân binh như cố
Một viên đạn bắn ra, một người ngã xuống trong vũng máu, có lẽ bóng đen tâm lý kia sẽ đi theo cô, hành hạ cô suốt đời
Bọn họ đang cuống hết cả lên, còn Nhiếp Nhiên sau khi nhìn thấy tờ giấy nhiệm vụ, gương mặt vốn rét lạnh từ từ hòa hoãn lại
Hóa ra không phải là chuyện tốt người phụ nữ kia làm
Nhưng mà..
nhiệm vụ này thật sự rất thú vị! Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên thành một độ công thích thú, sau đó cầm cái bật lửa trên bàn ăn lên, thẫn thờ đốt tờ giấy kia
Dưới ánh lửa chiếu rọi, trên mặt cô hiện lên nụ cười quỷ dị, những ánh mắt lại lạnh như băng, nhìn ngọn lửa dần dần nuốt chửng tờ giấy kia cho đến lúc cháy thành tro bụi
Phương Lượng nhìn vẻ mặt cô, không nhịn được nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Nhiệm vụ có nguy hiểm không?” Bởi vì là nhiệm vụ bí mật, Phương Lượng biết không thể hỏi quá nhiều, nhưng là giáo quan, anh ta lại thật sự không yên tâm với thái độ vừa rồi của Nhiếp Nhiên, chỉ có thể hỏi vòng.
“Không nguy hiểm, chỉ muốn em ám sát một người mà thôi
Em càng ngày càng yên tâm với cách đối xử của đơn vị với tân binh rồi.” Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, mỉm cười
“Thật sự là giết người à?” Nhiếp Nhiên gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười, nghịch khẩu súng trong tay, “Đúng vậy, thật là coi trọng em, còn cho em một khẩu súng của John Browning nữa.” “Đây không phải là làm liều sao!” Phương Lượng đập mạnh bàn đứng lên, vẻ mặt khó coi tới cực điểm
Rốt cuộc cấp trên bị làm sao thể, lại bảo tân binh đi làm nhiệm vụ ám sát? Đây không phải là đem tính mạng của Nhiếp Nhiên ra đùa à? Mặc dù anh ta biết có lẽ cô gái này lợi hại hơn những người mới kia rất nhiều, nhưng cho dù có lợi hại thế nào thì ở trong lòng anh ta, Nhiếp Nhiên vẫn là một tân binh chưa chính thức trở thành quân nhân chuyên nghiệp, chưa từng sờ vào súng
Nhiếp Nhiên cúi đầu xuống không nói gì, nhưng ý cười ở khóe miệng càng ngày càng sâu, đầu ngón tay từ từ lướt qua thân súng lạnh như băng
Lâu lắm rồi không chơi súng, thật sự hơi hoài niệm
“Đừng có làm nhiệm vụ này! Cái nhiệm vụ quỷ quái gì không biết!” Phương Lượng gần như bùng nổ, cướp lấy khẩu súng trong tay cô, bỏ vào trong túi giấy rồi định đi, “Cùng lắm thì tôi báo cáo vượt cấp, báo từng cấp một, tôi không tin không có ai đứng ra nói chuyện!” Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Phương Lượng tức giận
Ừm, thật thú vị! Có điều..
cô cảm thấy nhiệm vụ này rất vui, không chơi một lần nhất định sẽ hối hận cả đời
Nhiếp Nhiên lập tức giữ lấy cổ tay Phương Lượng, khiến anh ta không thể động đậy, sau đó lấy lại cái túi giấy trong tay anh ta
“Em cảm thấy nhiệm vụ lần này rất hay.” Cô cười sung sướng, Phương Lượng nhìn mà ngẩn ra
Thế này không giống tính cách của Nhiếp Nhiên, hơn nữa trong nụ cười kia cứ lộ ra sự kỳ quái.