*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7hìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của cô, Hoắc Hoành kéo tay cô, vỗ nhẹ vào sofa bên cạnh “Ngồi xuống đi.”
Dáng vẻ như gọi chó gọi mèo vậy
Chẳng qua là cô đang mải nghĩ về mục đích anh ta đến đây nên không để ý đến hành động vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta
Hiếm khi thấy dáng vẻ nghe lời thế này của cô, Hoắc Hoành dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì à?” “À, tôi tưởng anh đến Nam Thành có việc.” Ánh mắt của Hoắc Hoành dừng lại trên người Nhiếp Nhiên, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi cố ý đến Nam Thành để tìm cô đó.” Lại nữa rồi!
“Ngài Hoắc thật sự là thích...” Nhiếp Nhiên3định nói nốt hai chữ còn lại thì Hoắc Hoành đã nhàn nhạt nói: “Tôi không hề đùa.” “...” Nhiếp Nhiên kinh ngạc quay về phía anh ta.
Mặc dù giọng anh ta bình thản nhưng ánh mắt anh ta lại rất thật lòng
Nhất thời Nhiếp Nhiên không biết nên nói gì.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau.
Đúng lúc Nhiếp Nhiên định làm gì đó để phá vỡ bầu không khí lúng túng này thì một tiếng “tạch” đột nhiên vang lên
Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, bóng đêm bao trùm tất cả.
Nhiếp Nhiên cảnh giác đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Đừng sợ, chắc là đứt cầu chì thôi, để tôi bảo A Hổ đi xem.”
Hoắc Hoành1rút điện thoại từ trong túi ra, chưa kịp gọi đi thì chuông điện thoại đã vang lên
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng anh ta lạnh bằng,
chờ A Hổ trả lời sau đó dừng lại vài giây mới nói tiếp: “Tôi biết rồi.” Trong bóng tối, ánh sáng của các vì sao lọt vào nhà qua ô cửa sổ, Nhiếp Nhiên có thể nhìn thấy đôi mắt đen sáng lấp lánh của anh ta.
Cô nhận thấy mình đã phản ứng quá mạnh rồi, điều này cũng không thể trách cô, kiểu tắt đèn giết người này trước đây cô đã gặp rất nhiều.
May là Hoắc Hoành chỉ nghĩ đơn giản có phản ứng thể vì sợ hãi.
Nhiếp Nhiên ngại ngùng ngồi lại trên8sofa, không nói một lời.
Chiếc đồng hồ treo tường cứ kêu tích tắc tích tắc theo dòng chảy của thời gian
Không có TV để giết thời gian cũng đành, đằng này đến điều hòa cũng vì cháy cầu giao mà tắt rồi.
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên
Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế sofa bắt đầu thấy khó chịu
Mặc dù cô thường xuyên luyện tập dưới trời nắng gắt, nhưng với kiểu không khí này, Hoắc Hoành lại ở bên cạnh, sự lo lắng trong lòng Nhiếp Nhiên còn tăng cao hơn cả thân nhiệt.
Người này sao bây giờ còn chưa đi vậy? Còn định ở đây đến bao giờ? “Sao thế?” Dường như thấy Nhiếp Nhiên có hành động gì đó, Hoắc Hoành9hỏi một câu, sau đó nắm chặt lấy tay cố
Giây thần kinh của Nhiếp Nhiên trở nên căng thẳng.