*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7nh..
anh tha mạng cho tôi, là tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi đáng chết!” Tên tóc vàng nghe thấy tiếng súng xong thì giật mình lăn ngay ra đất, mặt của hắn giờ tái mét lại
“Đi, ăn hết chỗ há cảo kia, không được chừa lại một miếng nào hết.” Đôi mắt Hoắc Hoành quắc lên, anh ta chĩa súng về phía đĩa há cảo trên bàn, ra lệnh cho hắn
“Vâng, vâng, vâng..
tôi ăn luôn đây! Ăn luôn!” Tên tóc vàng bò lên, bàn tay của hắn run đến nỗi không cầm nổi đũa
Mới sáng sớm đã được thấy tên tóc vàng đó ngồi ăn một mạch hết 40 phần há cảo, lúc sắp đứng dậy rời đi thật giống với câu “Đi dọc về ngang”
Nhìn lũ đồng bọn của tên tóc vàng đứng đằng sau đều đang run rẩy, Hoắc Hoành mới thu súng lại, bảo A3Hổ đẩy mình ra xe
Biết tâm trạng Hoắc Hoành lúc này không được vui, Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh cũng lặng yên không nói gì
Giữa thanh thiên bạch nhật nổ súng, thật sự là chẳng kiêng nể gì
Ban đầu Nhiếp Nhiên nghĩ là anh ta sẽ giao cho A Hổ giải quyết, không ngờ rằng giữa chốn đông người như thế anh ta lại tức giận đến mức tự nổ súng
Quả nhiên, khẩu Phật tâm xà lúc tức giận lên thì không thể lường được
Xe chạy như bay, không khí trong xe vô cùng trầm lắng và ngột ngạt
“Tôi thật sự là không đáng để dựa vào sao?” Khi xe dừng ở khu nhà Nhiếp Nhiên ở, Hoắc Hoành mới nói một câu lạnh tanh
“Hả?” Trong phút chốc Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn anh ta.
Ánh mắt Hoắc Hoành tối lại, gương mặt cương nghị, “Ban nãy1sao cô không cầu cứu tôi? Có phải là cô nghĩ rằng tôi là người tàn tật, đến một cô gái cũng không bảo vệ được.”
Sau khi cô mơ hồ nghe câu hỏi của anh ta xong
thì sắc mặt thay đổi: “Ngài Hoắc nghĩ nhiều rồi, đó là tội trêu chọc người khác nên tôi muốn tự giải quyết.”
“Cô giải quyết! Ăn hết 40 suất há cảo áp chảo là cách giải quyết của cô à?”
Nghe giọng nói đầy tức giận của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên cũng trầm lắng xuống.
Không ăn thì làm gì được, đánh nhau sao? Sợ rằng lúc ấy phiền phức còn lớn hơn ấy chứ! Hơn nữa, cô đoán chắc rằng Hoắc Hoành nhất định sẽ ra tay, cô tỏ ra đau khổ, đáng thương như thể làm gì có người đàn ông nào đành lòng.
Hoắc Hoành nhìn cô ngoan ngoãn ngồi nghe mình mắng8như thế, trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ
Giọng Hoắc Hoành bỗng dịu dàng: “Lần sau nếu gặp chuyện thì nhớ cầu cứu người khác, đừng dùng cách ngốc nghếch thế này nữa, biết chưa?” “Tôi biết rồi.”
Nhìn cô ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhăn nhó của Hoắc Hoành cũng dãn ra bớt một chút: “Ăn nhiều há cảo như thế, bụng có thấy khó chịu không? Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”
“Không sao đâu.” “Vậy cô về nghỉ ngơi sớm đi, có gì gọi cho tôi.”
Hoắc Hoành dặn dò cẩn thận xong mới để cho cô xuống xe
Nhiếp Nhiên đứng ở dưới nhà như tối hôm qua, chờ xe của Hoắc Hoành đi khỏi, nụ cười yếu ớt của cô bỗng chốc tan biến
Có những chuyện phải chính bản thân mình giải quyết mới được.
Ví dụ như báo thù! Dù ánh nắng ấm áp đang9chiếu lên người cô nhưng vẫn có thể nhận thấy ánh mắt cô vô cùng u tối, cả người lạnh lẽo, sát khí đằng đẵng.