*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7hiếp Nhiên vốn dĩ không muốn đánh nhau với Lý Kiêu, chẳng may có đánh cô ta bị thương thì cũng chẳng có lợi gì cho bản thân, lại còn mất sức nữa
Vì thế khi Lý Kiều vừa mới định ra tay thì cô đã lộn một vòng 360 độ an toàn tiếp đất
Cái bóng lờ mờ của cô đứng trong phòng buông một câu: “Tin hay không thì tùy cậu.” Sau đó cô chạy vào trong phòng.
Trong phòng chỉ còn lại dấu vết của cô, cô phải nhanh chóng xóa dấu vết
Hơn nữa dù gì cô cũng nắm được tình hình, cũng chẳng cần thiết phải nói nhiều nữa
Thế nhưng nhìn thái độ dửng dưng của Nhiếp Nhiên, Lý Kiều lại nghĩ ngay đến cái chết thảm của Phùng Anh Anh cũng như thi thể đang dần lạnh ngắt trong phòng này.
Nóng nảy giận dữ, cô ta tóm chặt tay3Nhiếp Nhiên kéo lại: “Vậy cậu đi mà nói chuyện với tòa án quân đội đi!” Nhiếp Nhiên cảm thấy có sự nguy hiểm ở phía sau, nhanh chóng thu tay lại như móng vuốt để phòng thủ.
Lý Kiều vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng quay ra phía cô, nhảy lên trên xoay một vòng.
“Hú..
hú..
hú...”
Hai người đang đánh nhau không phân thắng bại thì đột nhiên dưới nhà truyền đến tiếng xe của cảnh sát
Nhiếp Nhiên định túm lấy Lý Kiêu, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khó hiểu: “Cậu báo cảnh sát?” Lý Kiêu nghe thấy âm thanh ấy
cũng ngạc nhiên, liên thu nắm đấm ban nãy lại
Cô ta nhíu mày: “Không!”
Lúc cô ta đánh nhau với Nhiếp Nhiên mới biết tình hình, căn bản là cũng chẳng có thời gian mà gọi.
Không phải cô ta gọi cảnh sát thì ai chứ?
Lẽ nào hành động của họ đã ảnh1hướng đến người dân xung quanh?
Không thể nào! Hai người họ nãy giờ không có hành động gì lớn tiếng, không thể nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của người dân được.
Nhiếp Nhiên bỗng nghĩ đến một khả năng
“Tại sao cậu lại đến đây?” Ánh mắt của cô nhìn xoáy sâu vào Lý Kiêu, Lý Kiêu biết cô bắt đầu nghi ngờ mình nên không thể không giải thích: “Hôm đó tôi thấy có người đưa cậu đi, vì thế liên tục đi theo cậu, nhưng không có cơ hội nào để tiếp cận cậu
Cho đến hôm nay khi cậu xảy ra mâu thuẫn với hắn, theo như tính cách của cậu, cậu sẽ không bỏ qua cho hắn, vì thế tôi mới bám theo hắn suốt một ngày để đợi cậu.”
Bám theo tên tóc vàng cả ngày sao? Nói như vậy là..
“Cậu chạy từ dưới lên?” Nhiếp Nhiên cau chặt8lông mày.
“Đúng!” “Chết tiệt! Con mẹ nó chứ? Nhất định là cậu bị theo dõi rồi.”