Sau khi Ngọc Nhi rời đi, Ngôn Cẩn vội vã quay sang nhìn Tuấn Nguyên hỏi chuyện.
"Trần tổng, anh thấy thế nào?"
Ngoại trừ việc không nhớ ra bọn họ ra thì cô gái ban nãy giống với thiếu phu nhân đến 90%, chỉ là ông sếp nhà cậu lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cậu nghi ngờ bản thân đã nhận nhầm người.
Tuấn Nguyên không trả lời cậu ta mà nói.
"Cho người điều tra về cô ấy đi, dù là thông tin nhỏ nhất cũng không được bỏ sót.
"
"Tôi biết rồi, Trần tổng.
"
Ngôn Cẩn nói xong lại hỏi anh có cần trở về phòng không, Tuấn Nguyên thấy đã lên đến đây rồi liền gật đầu, sau khi đi vào phòng liền ngồi lên sô pha, hai tay day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ba năm trước anh biết cô chưa chết nhưng lại không tìm được bất cứ manh mối gì về cô, ngược lại tất cả mọi tin tức anh tìm được đều luôn cố ý hoặc vô tình ám chỉ cô thật sự đã chết rồi.
Bây giờ đột nhiên gặp cô tại đây, anh cứ ngỡ bản thân lại gặp ảo giác, cứ ngỡ bản thân vì quá nhớ cô mới có thể nhìn thấy cô lần nữa, nhưng không, lần này không phải ảo giác của anh, không phải chỉ mình anh mới nhìn thấy cô ấy nữa, cô thật sự còn sống mà trở về bên anh rồi.
Chỉ là cô bé kia lại không nhận ra anh, còn cố ý tạo khoảng cách với anh, ánh mắt cô khi nhìn anh cũng cực kỳ xa lạ khiến anh có chút không xác định được rốt cuộc cô có phải là người muốn tìm hay không nên mới bảo Ngôn Cẩn đi điều tra để xác minh lại lần nữa.
Ngọc Nhi nào biết bản thân vừa rơi vào tầm ngắm của người khác, hiện cô còn đang ngáo ngơ không hiểu vì sao mình ở một nơi mà anh shipper lại gửi hàng đến một nẻo đây.
"Anh có nhầm không vậy, tôi rõ ràng ở quận 8 mà?"
"Sao có thể nhầm được chứ, tôi đã đọc rất kỹ địa chỉ rồi, còn hỏi cả người kia nữa, anh ta nói rồi là phòng 204, tầng 20 của chung cư Hy Vọng ở quận 4, không sai được.
"
"! "
Tranh cãi một hồi, cuối cùng đương nhiên anh shipper vẫn phải chạy sang đây gửi đồ cho cô, lúc về còn lẩm bẩm nói Hoàng Nam cố ý chơi xỏ cậu ta, Ngọc Nhi cũng thấy khó hiểu, nhưng thấy sắp tới giờ hẹn nên cô tạm gác vấn đề này sang một bên, định bụng sau khi đi gặp đối tác xong sẽ quay lại hỏi Hoàng Nam, kết quả hôm đó bị cấp trên lôi đi khảo sát công trình đang xây dựng cùng mình.
Cả buổi chiều hôm đó đều lăn lộn ngoài công trường đến tám giờ tối mới về đến nhà, Ngọc Nhi mệt đến mức sau khi tắm rửa xong liền leo thẳng lên giường ngủ ngay tại chỗ, kết quả cô vừa chợp mắt một lúc liền bị nhạc chuông điện thoại vang lên liên tục làm phiền, cô hơi cau mày một cái, cuối cùng vẫn ngồi dậy tìm điện thoại về, giọng nói có chút cáu gắt khi bị người khác làm phiền giấc ngủ của mình.
"Ai vậy?"
Hoàng Nam làm gì để ý đến giọng nói khó chịu hiện tại của cô, thấy cô vừa bắt máy liền hỏi một tràng.
"Ngọc Nhi, em không phải ở chung cư Hy Vọng ở quận 4 sao? Vì sao hôm nay shipper lại nói em ở chung cư Thiên Thời chứ?"
Ngọc Nhi lơ ngơ, một lúc sau mới hỏi lại với giọng điệu không chắc chắn.
"Không phải anh sắp xếp em ở đây sao?"
"Không phải.
"
Chung cư Thiên Thời vốn không phải do tập đoàn H.
W xây dựng mà là của công ty đối tác, năm đó sau khi xây xong họ đã đặc biệt tặng cho anh một căn phòng cao cấp ở tầng trên cùng, tuy rằng nơi này tiện cho cô đi lại hơn nhưng bởi vì hai năm trước anh phát hiện ra Tuấn Nguyên cũng sở hữu một căn hộ cao cấp tại đây nên mới cố ý chuyển cô đi chỗ khác, không ngờ vòng đi vòng lại cô vẫn cứ vào đây ở.
Hoàng Nam nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chuyện này do ông anh tốt của mình gây ra, vì vậy anh chỉ giải thích vài câu với cô rồi tắt máy, nhanh chóng đi tìm ông anh nhà mình tính sổ, không ngờ tới hắn ta sớm đã đi Pháp công tác rồi, anh nghe tin này xong càng thêm tức giận.
Sớm không đi muộn không đi lại đi đúng lúc này, hắn ta nhất định cố ý.
Hoàng Nam muốn chuyển Ngọc Nhi về chỗ mình đã sắp xếp, nhưng đến lúc anh gọi cho quản lý chung cư bên đó lại nhận được tin Hoàng Minh đã cho người khác thuê rồi, bây giờ người ta vẫn ở đó không thể đuổi đi được, anh thấy vậy chỉ đành đi tìm chỗ khác.
Những lúc này ở Việt Nam đã rất muộn rồi, cho nên anh chỉ có thể hậm hực chờ đến tối mới gọi điện lại cho bên kia.
Ngọc Nhi nào hay biết những chuyện này, sau khi nghe điện thoại xong liền ném sang một bên tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình.
Bởi vì ninh đinh mình sẽ không tham gia buổi tiệc hợp tác giữa hai tập đoàn nên cô liền dồn hết số lượng công việc trong hai tuần sắp tới xuống chỉ còn một nửa, mục đích chủ yếu là muốn dùng số thời gian rảnh rỗi còn lại đi tham quan nơi này, hy vọng có thể nhớ lại được chút gì đó, cho nên hầu như mấy ngày sau đó cô đều bận tối mắt tối mũi, nhiều khi Hoàng Nam gọi điện cô cũng không có thời gian gọi lại cho anh, hôm nào về nhà cũng leo lên giường ngủ ngay lập tức khiến anh rất hối hận vì để cô trở về nước một mình.
Trước đó ở bên này cô không nghe máy anh có thể trực tiếp đến tìm, giờ đến cả cơ hội đến tìm cô anh cũng không có luôn.
Mà ở bên này Ngọc Nhi vừa tham gia một buổi tiệc xã giao về, lúc tới chung cư cô đột nhiên nhìn thấy dáng người quen thuộc đang ngồi trên ghế đá ở dưới khuôn viên của chung cư, một tay anh khoác trên lưng ghế, tay còn lại day day thái dương, trông có vẻ rất khó chịu.
"Trần tổng, anh có sao không vậy?"
Cô hơi do dự một chút rồi vẫn tiến đến hỏi thăm, người kia ban đầu còn không trả lời cô, đến khi cô gọi lần thứ hai anh ta mới có phản ứng mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút ngơ ngác.
"Cô vừa gọi tôi là gì vậy?"
"Trần tổng?"
Ngọc Nhi lại lặp lại câu nói đó lần nữa, kết quả khuôn mặt người kia đột nhiên sa sầm xuống dọa cô một trận, hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta lại tức giận, cô nói sai gì sao?
Cô còn đang ngẩn ngơ, người đối diện lại cúi đầu xuống, tiếp tục day huyệt thái dương của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lùng và xa cách.
"Tôi chỉ hơi nhức đầu một chút, cô cứ về trước đi.
"
Ngọc Nhi suy nghĩ một lát, cảm thấy quan hệ giữa hai người không quá thân thiết nên cũng miễn cưỡng, anh ta vừa nói vậy liền gật đầu rồi đi vào trong, nhưng sau không biết nghĩ gì lại quay lại đưa cho anh ta hai viên thuốc cùng một chai nước khoáng.
"Anh