"Ý anh là cậu ấy hiện tại không nhớ những chuyện quá khứ nữa?"
Lan Vy nghe anh kể xong mọi chuyện liền hoảng rồi, sau cũng không biết cô suy nghĩ quá lạc quan hay muốn tự an ủi mình mà liên tục nói.
"Không sao, mất trí nhớ rồi vẫn có thể lấy lại, mất mạng luôn mới đáng sợ kìa."
Lúc nói xong câu này, cô giống như nhớ lại điều gì đó mà ánh mắt dần ảm đạm đi, Tuấn Nguyên thấy vậy liền chuyển chủ đề.
"Thời gian qua em đi đâu vậy?"
Tuy nói anh hay nuôi thả con nhóc này mà cô cũng hay biến mất không báo trước với anh, nhưng chưa lần nào cô lại lặn lâu như vậy, nếu không phải cô vẫn hay gọi điện về nói chuyện với anh, anh còn nghĩ cô đã gặp chuyện chẳng lành rồi cơ, dù sao cũng có mỗi cô em gái này, anh không thể không để ý được.
Lan Vy quả nhiên bị di dời sự chú ý, cô vội nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.
"Anh, em có thể xin anh mấy người vệ sỹ được không, em gái anh đang bị người ta đuổi giết đó."
Tuấn Nguyên nhìn cô em gái nhà mình với vẻ nghi hoặc.
"Đuổi giết?"
Lan Vy gật đầu như giã tỏi, sau đó cấp tốc kể lại mọi chuyện cho anh trai mình nghe, nói là đợt trước khi cô đi du lịch ở Trung Quốc thấy cảnh bất bình nên ra tay tương trợ, không ngờ tên đó quen biết với xã hội đen nên cho người đuổi giết cô để trả thù, cô phải cố gắng lắm mới sống sót trở về đây được, nhưng tên đó lại không chịu buông tha cho cô mà đuổi đến tận đây, cô vì vậy mới phải chạy tới cầu cứu anh mình.
Lan Vy nói xong liền bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
"Anh giúp em đi, nếu không em gái của anh sẽ chết thật đó."
Tuấn Nguyên thấy cô thật sự sợ đến sắc mặt trắng bệch liền thở dài.
"Chuyện của em anh sẽ cho người xử lý, trước hết em cứ về nhà họ Trần ở trước đi, đem theo cả cô ấy nữa, dù sao cũng sắp tới đại thọ 80 tuổi của ông nội rồi."
"Em biết rồi."
Lan Vy nói xong liền quay sang nhìn Hiểu Anh, ánh mắt buồn bã thấy rõ.
Ba năm trước cô gặp chút rắc rối ở nước ngoài, không biết chuyện giữa hai người Tuấn Nguyên và Hiểu Anh, đến lúc về nước lại nghe tin cô bị tai nạn nên không qua khỏi, nguyên nhân còn xuất phát từ ba mình nên luôn mang tâm lý mắc nợ cô, giờ thấy cô còn sống cô đương nhiên rất vui vẻ, nhưng việc Hiểu Anh quên toàn bộ mọi chuyện giữa cô và bọn họ vẫn khiến cô cực kỳ để ý.
Dù gì cũng là chị em thân thiết, bây giờ gặp nhau lại bị người ta coi như người xa lạ, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Bởi vì Hiểu Anh không thể nhớ lại Lan Vy là ai nên cô chỉ có thể làm quen lại từ đầu, còn tranh thủ lúc hai người lên xe trở về Trần gia mà kể lại những chuyện trước đây giữa bọn họ, cũng may Hiểu Anh không vì không thích anh trai mà ghét lây sang em gái, thế nên cô không chỉ chấp nhận làm quen lại từ đầu với Lan Vy mà còn chăm chú lắng nghe cô kể những chuyện ngày trước của hai người, nhìn không khác gì đôi bạn già đang hoài niệm lại chuyện xưa cũ.
Tuấn Nguyên nhìn thấy màn này, ánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu đột nhiên trở nên sâu thẳm, nhưng anh không nói gì mà vẫn tiếp tục lái xe đi tiếp.
Khi ba người về tới Trần gia, ông cụ Trần đang tiếp khách nên bọn họ đành quay về phòng mình trước, đến chiều tối mới đi xuống phòng khách.
Lúc bọn họ đi xuống, ông cụ Trần đang nói chuyện với vài người họ hàng xa của nhà họ Trần, khi nhìn thấy Hiểu Anh, ông cụ liền đặt chén trà trên tay xuống rồi đưa tay lên vẫy cô lại gần mình, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng, mà mấy người họ hàng kia sau khi thấy cô, nụ cười trên môi liền nhạt dần đi, cô thấy vậy cũng không để ý, sau khi chào hỏi mọi người xong liền đi tới chỗ ông cụ Trần.
"Ông nội, cháu về rồi ạ."
Ông cụ Trần ban chiều nghe Lan Vy kể lại mọi chuyện nên cũng biết Hiểu Anh hiện tại đã mất ký ức, vì vậy ông không dám biểu lộ cảm xúc của mình quá rõ ràng, sau giây phút vui mừng quá đỗi ban đầu liền cố gắng bình tĩnh lại mà đưa tay ra nắm lấy tay cô.
"Về là tốt rồi, ông còn tưởng cả đời này không thể gặp lại cháu nữa rồi chứ, mấy năm qua cháu sống thế nào, có tốt không?"
"Ông yên tâm, ba năm qua cháu sống tốt lắm ạ."
Ngọc Nhi vốn chỉ định ứng phó vài câu để ông cụ yên lòng rồi thôi, kết quả lại bởi vì ông cụ quá nhiệt tình, dù cô không nhớ ra ông nhưng ông vẫn đối xử với cô như cháu ruột, còn hỏi han cô đủ thứ, điều này làm Ngọc Nhi buông lỏng cảnh giác, buột miệng nói mình từng làm ở tập đoàn H.W, ông cụ Trần còn chưa phản ứng, một người phụ nữ ngồi ở đối diện cô đã nói trước.
"H.W? Đó không phải là tập toàn khoa học kỹ thuật nổi tiếng của người Việt bên Mỹ sao? Có điều nghe nói gần đây bọn họ đang gặp khủng hoảng tài chính, tình hình có vẻ rất căng thẳng.
Cháu dâu, may mà cháu chạy nhanh đấy, nếu không e là phải chịu nạn với bọn họ rồi."
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, ai cũng ám chỉ Ngọc Nhi trở về vào lúc này là có mục đích.
Lan Vy thấy bọn họ quá đáng liền lạnh giọng nói.
"Mọi người đủ rồi đấy."
"Lan Vy, các bác cũng chỉ lo cho cháu nên mới nói vậy thôi, ai bảo sự xuất hiện của cô ta quá trùng hợp chứ."
Có người thấy bọn họ đã nói đến thế rồi mà Tuấn Nguyên vẫn không lên tiếng liền không kiêng dè nữa, trực tiếp nói thẳng.
"Đúng đó, cháu dâu mất tích ba năm, Tuấn Nguyên tìm suốt ba năm cũng không tìm được, vậy mà H.W vừa gặp nạn, cháu liền trở về luôn, người không biết lại tưởng cháu về đây là muốn lợi dụng Tuấn Nguyên để cứu người bên đó thoát khỏi hiểm cảnh đấy."
Ai biết bà ta vừa nói xong liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tuấn Nguyên ngay chứ.
"Trùng hợp hay không liên quan gì đến mấy người, tôi muốn đón vợ mình