Sau khi bọn họ đi hết, Ngọc Nhi mới ngẩng đầu lên quan sát tình hình xung quanh mình.
Căn phòng hiện tại cô ở không lớn lắm, trong phòng chỉ có độc một chiếc giường ngủ và một chiếc bàn, trên bàn là vô số đồ vật kỳ quái như sáp nến, roi da, còng tay,...
Chẳng bao lâu sau một người đàn ông với dáng vẻ tri thức khoảng ba bốn mươi tuổi đi vào, vừa nhìn thấy cô, gã liền nở nụ cười bỉ ổi, từ từ bước đến.
"Dáng dấp đẹp như vậy, quả không uổng công tao mua mày với giá cao mà."
Người đàn ông nói xong thấy cô không phản ứng gì liền nổi lòng thương tiếc, vừa nói vừa tiến lại gần cô.
"Vì sao lại yên lặng như vậy, sợ quá hay sao? Đừng lo tao hứa sẽ nhẹ tay thôi."
Ngay khi hắn ta giơ tay lên muốn sờ mặt cô, Ngọc Nhi đột nhiên giơ tay lên bắt lấy tay hắn rồi ấn mạnh vào một điểm trên bàn tay hắn khiến tên đó la oai oái vì đau.
Chưa để hắn kịp bình tĩnh cô lại tiếp tục chọc thẳng ngón tay vào hai mắt hắn ta rồi nhanh tay còng tay hắn vào thành giường.
"M* kiếp, đồ con điếm thối tha, mày tưởng làm thế là thoát được sao? Cho mày chạy này."
Chát.
Mặc dù đã bị còng tay lại nhưng tên này vẫn kịp túm được tóc cô mà kéo giật lại, Ngọc Nhi bị đau không thể không nghiêng người theo bàn tay của tên đó, mặt cô lúc này cũng đỏ lên sau cú đánh vừa rồi.
Tên đó thấy chưa hả giận, lại tiếp tục giật tóc cô khiến cô không thể không tiếp tục lùi ra sau, đầu cũng vì va vào thành giường mà đau đến nổ đom đóm mắt khiến phản ứng của cô đình trệ trong mấy giây, mãi sau khi thấy hắn chuẩn bị đánh mình tiếp cô mới giật mình, vội vàng với lấy cái đèn bàn ở bên cạnh đập mạnh vào thái dương của tên đó.
"Mày..."
Tuy cú đánh này không đến nỗi một phát liền ngất luôn nhưng cũng khiến hắn ta tạm thời mất năng lực phản ứng mà ngã đè lên người cô, Ngọc Nhi thấy vậy vội vã đẩy hắn ra rồi lồm cồm bò dậy đi, hai chân vì run rẩy mà suýt thì đứng không vững.
Khi thấy tên đeo kính vẫn nhìn mình chằm chằm, cô liền nảy sinh cảm giác sợ hãi lẫn ghê tởm, vội vã quay người bỏ chạy ra ngoài.
Ngọc Nhi cẩn thận lách mình qua khe cửa nhỏ đồng thời ép sát người vào tường để tránh camera theo dõi phát hiện, lúc cô lách người đến cầu thang, một loạt tiếng bước chân từ bên trên chuyền xuống khiến cô giật mình lẫn hốt hoảng.
Khi thấy cửa phòng đằng sau mình không khoá, cô lập tức chui vào trong đó, đúng lúc này đám người này cũng vừa đi qua căn phòng cô đang ở.
Căn phòng này có thiết kế như phòng cô vừa bị nhốt, điều may mắn là lúc này trong phòng không có người, nhưng Ngọc Nhi vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Sau khi đám người đó đi qua cô không rời đi ngay mà áp tai lên cửa nghe ngóng trước.
Đúng như cô dự đoán, sau tiếng im lặng ngắn ngủi là tiếng chửi bới của tên bốn mắt ban nãy và tiếng hô hào tìm người của đám người kia.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng từng cửa phòng bên cạnh bị đá văng ra.
Hồn vía của Ngọc Nhi lúc này đều bay lên mây rồi, cô nhìn quanh một phòng rồi chui xuống gầm giường lánh nạn.
"Kiểm tra từng phòng một!"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đúng lúc này chợt có người đạp cửa phòng và bật đèn lên.
Có lẽ hắn không ngờ cô sẽ trốn gần như vậy nên kiểm tra qua quýt, sau khi không thấy gì liền tắt đèn rồi đóng cửa lại, tiếp tục chạy đi tìm ở chỗ khác.
Ngọc Nhi nhờ vậy mới thoát được một kiếp nạn nữa.
Sau khi xác định đám người đó đã rời đi, cô ngay lập tức đứng dậy tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này đầu cô đột nhiên đau nhói lên.
Dường như cô đã từng có thời gian bị người ta đuổi bắt như thế, sau đó vì để thoát khỏi đám người kia cô cũng trốn vào một phòng.
Lúc đó cô đã nhìn thấy cái gì?
Hình như cô nhìn thấy...khuôn mặt lạnh lẽo của Tuấn Nguyên.
Ánh mắt anh khi đó lạnh lùng vô cảm như nhìn một vật chết chứ không tràn đầy ấm áp và cưng chiều như hiện tại.
Ngọc Nhi muốn nhớ lại nhiều hơn, nhưng cô biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp vì vậy sau khi bình tĩnh trở lại cô lập tức trốn ra ngoài, men theo cầu thang cô cẩn thận mở cánh cửa trước mặt ra, một âm thanh đinh tai nhức óc lập tức tràn vào màng nhĩ khiến đầu cô đau dữ dội.
Nhưng cô không có thời gian dừng lại để nghỉ ngơi hay lơ là cảnh giác, dù sao bọn chúng cũng phát hiện ra cô bỏ chạy rồi, nhất định sẽ cho người canh gác nơi này nghiêm ngặt, cô phải làm gì để thoát khỏi đây đây?
Người ở đây đa phần đều làm việc cho quán bar, số còn lại cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhờ bọn họ giúp là điều không thể nào.
Xem ra chỉ có thể dựa vào chính cô rồi.
Ngọc Nhi vừa nghĩ cách vừa cố gắng né tránh sự tìm kiếm của đám người quán bar.
Với dáng người nhỏ gọn, lại thêm ánh đèn trên sàn nhảy không ngừng nhấp nháy khiến mọi người không chú ý đến cô, cô cứ thế thuận lợi đi ra đến cửa ra vào.
Lúc này trên người cô đã không còn là bộ đồ rách rưới nữa mà được một chiếc áo khoác khoác lên người.
Ban nãy khi lách người qua các dãy ghế sô pha, cô đã tiện tay lấy luôn chiếc áo của ai đó đang vắt trên lưng ghế để dùng tạm, đồng thời cô xõa mái tóc dài xuống để che đi vết máu và cái má đang sưng đỏ lên do bị