"Sao vậy?"
"Suỵt."
Lan Vy đặt ngón tay lên môi Hiểu Anh ra dấu yên lặng, sau đó kéo cô bạn lùi dần ra phía sau.
Hai người ở bên trong thấy cô đã phát hiện ra bọn chúng liền lập tức lao ra muốn khống chế hai cô, Lan Vy cũng lập tức đẩy mạnh Hiểu Anh ra phía sau rồi nghiêng người né cú đấm từ người đàn ông ở đối diện, tư thế nhìn qua rất bài bản, thái độ cũng vô cùng bình tĩnh giống như thường xuyên trải qua loại chuyện kiểu này vậy.
Hiểu Anh mặc dù không rõ tình huống, nhưng vẫn biết mấy người này không đơn giản, phần cạp quần giữa rốn và hông còn hơi phồng lên, chứng tỏ chúng có giấu dao hoặc súng ở trong người, nếu giờ cô bỏ mặc Lan Vy ở đây, cô bạn khẳng định không thể đối phó nổi đám người này.
Dù sao cũng là chị em thân thiết, cô không thể trơ mắt nhìn Lan Vy bị người ta bắt đi được.
Vì vậy Hiểu Anh không chỉ không bỏ chạy mà còn lấy một bình xịt hơi cay mà cô thủ sẵn ở trong túi xách vì sợ sẽ lại bị bắt cóc lần nữa ra xịt liên tục vào mắt hai tên kia khiến bọn chúng phải lùi lại, cô thấy vậy liền nắm lấy tay Lan Vy kéo đi.
Đáng tiếc phía sau cũng đã có người chờ sẵn, thấy Hiểu Anh giơ bình xịt trong tay lên hắn vội giật lấy bình xịt rồi ném đi, giây tiếp theo liền giơ tay muốn đánh cô, Lan Vy vội kéo Hiểu Anh ra sau lần nữa rồi giơ tay lên chộp lấy cổ tay hắn ta.
Rắc.
So với đám đàn ông cao to trước mặt, dáng người Lan Vy nhỏ nhắn hơn nhiều nhưng sức lực của cô lại không nhỏ, cô không chỉ thành công ngăn cản cái tát kia mà ngay sau đó Hiểu Anh còn nghe thấy một tiếng rắc vang lên giòn giã, cô vừa hé mắt ra nhìn thì thấy người đàn ông kia ôm lấy cổ tay bị trật khớp của mình không ngừng chửi thề, Lan Vy thấy chưa đủ còn đạp thêm một cú vào bụng hắn khiến hắn ta phải lùi ra sau hai bước, nhưng vẫn không chịu nhường đường.
Hai tên ở phía sau dù mắt còn đỏ hoe nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên bao vây hai cô lại, Hiểu Anh thấy một tên túm được tóc Lan Vy rồi kéo giật ra sau liền lấy từ trong túi ra một khẩu súng kích điện chọc vào tay của hắn, khiến nửa cánh tay của hắn đều bị tê liệt.
"F*ck!"
Có lẽ tên đó không ngờ trong túi cô có nhiều vũ khí tự vệ như vậy, lần này hắn trực tiếp lao đến giật lấy túi xách của cô ném ra xa, đồng thời ra lệnh cho hai tên phía sau mình.
"Mau bắt nó đi, chúng ta tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi."
Hai tên ở phía sau nghe vậy liền rút súng bên hông ra nhằm thẳng vào hai cô, Lan Vy thấy vậy lập tức cứng đờ người, không dám làm ra hành động gì khác thường nữa, để mặc bọn chúng trói tay mình, nhưng khi thấy bọn chúng muốn xử lý Hiểu Anh liền vội vã quát lên.
"Không được làm hại cô ta, nếu không mấy người sẽ chỉ lấy được xác của tôi mà thôi."
Tên cầm đầu nghe vậy liền dừng lại hành động, hắn ta nhìn Hiểu Anh vài lần rồi lại nhìn Lan Vy một lúc, cuối cùng quyết định từ bỏ ý định giết cô, nhưng chúng cũng không thả cô đi mà bắt cô theo cùng khiến cả người Lan Vy càng thêm căng thẳng.
"Cô ta chỉ là một đối tác làm ăn của tôi mà thôi, mấy người bắt cô ta theo ngoại trừ vướng tay vương chân ra thì có ích gì."
"Trần tiểu thư, một đối tác làm ăn thôi mà có thể khiến cô lo lắng như vậy vậy tôi càng không thể thả cô ta đi được."
Trần Lan Vy vốn thông minh không kém gì anh trai mình, thân thủ cũng rất khá, nếu không phải ban nãy cô phải bảo vệ Hiểu Anh, bọn họ chưa chắc đã bắt được cô, cho nên cả đám quyết định mang cô theo để kìm chân Lan Vy, ngăn không cho cô bỏ trốn giữa đường.
Thế là Hiểu Anh vừa mới được tự do mấy ngày lại tiếp tục bị bắt cóc.
Đợi đến khi vệ sỹ ở tầng dưới vì không liên lạc được với người ở trên mà đi lên kiểm tra thì Lan Vy và Hiểu Anh đã sớm không còn tung tích rồi.
...
Hiểu Anh và Lan Vy cũng không biết bọn chúng đưa mình đi đâu, chỉ biết là hai cô ngồi xe ròng rã năm ngày liền mới tới nơi, là một căn cứ lớn nằm ở giữa rừng, đa số đều là nhà sàn gỗ hai tầng đơn giản, địa hình nơi này vô cùng hiểm trở, bao quanh căn cứ còn được chôn rất nhiều bom mìn làm rào chắn, bên trong lại được canh gác cẩn mật, người nào người nấy đều có ít nhất một khẩu súng trong tay.
Khi thấy căn cứ có thêm hai người mới đến, mấy người kia cũng không hề quay đầu nhìn lấy một lần, người nào người nấy đều nghiêm chỉnh đứng nguyên tại chỗ, xem ra tổ chức kỷ luật rất tốt.
Ở Việt Nam nghiêm cấm sử dụng súng nhưng ở Mỹ lại thấy rất nhiều, cho nên khi thấy mấy người kia cầm súng trong tay Hiểu Anh cũng không bị dọa sợ đến nỗi không đi được, chỉ là vẻ mặt của cô vẫn có chút tái nhợt vì sợ hãi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, cô mới quay sang nhìn Lan Vy với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Đến bây giờ cậu vẫn không định nói cho tớ biết mọi chuyện à?"
"Hiểu Anh, không phải tớ cố ý không muốn nói cho cậu biết mà bởi vì tớ thật sự không thể nói."
Lan Vy còn đang áy náy vì đã kéo Hiểu Anh vào chuyện này, cho nên cô càng không thể để cho cô biết sự thật được.
Đối với Hiểu Anh mà nói không biết chuyện gì mới là an toàn nhất với cô.
Lan Vy vừa nói xong,