Tuấn Nguyên bị đưa đi khi cô bị ngất xỉu nên Hiểu Anh không biết anh đã bị đưa đi chỗ khác, lúc này nghe tin anh mất tích cô liền vội vã hỏi Tuấn Việt.
"Là nhóm người Mã Quốc Thái ra tay sao?"
Khó trách Hiểu Anh lại nghĩ ngay đến Mã Quốc Thái, dù sao cơn ác mộng của cô đều do hắn mà thành, thế nhưng Tuấn Việt lại lắc đầu, còn thản nhiên nói.
"Vẫn chưa xác định được là ai ra tay, cũng chưa tìm thấy xác nó nên trước mắt vẫn coi như là nó còn sống."
Sau năm ngày Hàn Thiên đã loại trừ gần hết những nhóm người có liên quan, có lẽ hôm nay hoặc ngày mai sẽ có kết quả, nhưng Tuấn Việt không nói ra chuyện này, còn cố ý hỏi đểu cô.
"Không giận dỗi nó nữa à?"
"Cháu đâu có giận anh ấy."
Hiểu Anh rất bất đắc dĩ nói, dù sao cô cũng vừa trải qua cửa ải sinh tử, mới tỉnh dậy lại phát hiện ra ký ức đã mất của bản thân quay lại rồi cô có thể không sốc sao? Hơn nữa bây giờ cô là bệnh nhân, cô yêu cầu nghỉ ngơi cũng không có gì quá đáng mà!!!
Rốt cuộc chú ấy sợ cô sẽ rời bỏ Tuấn Nguyên đến mức nào chứ?!?
Hiểu Anh nghĩ xong mới nhớ đến lịch sử đen của mình, cô đột nhiên cảm thấy chú Việt nói vậy cũng không phải không có lý do, vì thế liền hắng giọng nói.
"Chú Việt, trước đây là do cháu không hiểu chuyện nên mới bày nhiều trò như vậy, nhưng giờ cháu lớn rồi, cháu tự biết đúng sai, chú không cần lo lắng như thế đâu."
Càng huống hồ Tuấn Nguyên đã từng nói là cô tự xông vào thế giới của anh nên cô phải tự mình chịu trách nhiệm với nó.
Lần này cô sẽ không tùy tiện bỏ cuộc như lần trước nữa.
Trần Tuấn Việt thấy cô đã nói rõ ràng như vậy cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò cô vài câu rồi đi ra ngoài, khi thấy ánh mắt lo lắng của Hiểu Anh nhìn mình, ông liền bổ sung thêm một câu.
"Khi nào có tin của Tuấn Nguyên, chú sẽ báo cho cháu đầu tiên.
Yên tâm mạng của chồng cháu rất cứng, không chết được đâu."
"Vâng ạ."
Hiểu Anh gật đầu chào chú Việt xong cũng tự động viên mình, anh nhất định sẽ không sao cả, anh nhất định sẽ về với cô.
Nhưng cứ mỗi lần cô nghĩ như vậy hình ảnh đầy máu của anh lại hiện lên trong đầu cô, có xoá thế nào cũng không đi được.
Hiểu Anh lập tức ngồi dậy với tay lấy điện thoại kiểm tra tình hình của công ty để bản thân không nghĩ linh tinh nữa, dù sao cô cũng gần hai tuần không đến đó rồi, không biết hiện tại nơi đó đã loạn đến mức nào.
Điều đáng bất ngờ là dù không có cô hay Lan Vy ở đó nhưng mọi thứ vẫn được vận hành rất ổn định, thậm chí còn đang bắt đầu khởi động lại những dự án đã bị ngừng lại do thiếu vốn đầu tư ngày trước, điều này khiến Hiểu Anh khó hiểu, cô lập tức gọi Ngọc Hân là trợ lý riêng của mình để hỏi chuyện, lúc nghe cô hỏi, vẻ mặt của cô trợ lý ngây ra.
"Giám đốc, không phải mấy người đó là do cô gọi đến sao?"
"Tôi gọi?"
"Đúng vậy, người kia nói bởi vì cô có việc gấp nên đã cử anh ta tới thay cô tiếp quản công ty một thời gian, lẽ nào cô không biết chuyện này sao?"
Ngọc Hân nói đến đây liền giật mình còn lo sợ nói thêm.
"Giám đốc, thời gian cô không ở đây người kia đã tự ý điều động người mới đến, nhân viên cũ giờ chỉ còn hai ba người thôi, theo cô thấy chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
Hiểu Anh tuy có lo lắng nhưng vẫn xác minh danh tính của người kia trước, cô sợ đó thật sự là người quen của mình.
"Em có biết người đàn ông kia tên gì không?"
"Em có danh thiếp của anh ta, chị đợi em một lát."
Ngọc Hân nói xong liền bắt đầu lục tìm túi của mình, một lúc sau liền reo lên.
"Em tìm thấy rồi, chị, anh ta tên Ngôn Cẩn, là...!Là trợ lý cấp cao của tập đoàn S.R???"
Nói đến câu cuối giọng của cô nàng đột nhiên cao vút lên khiến Hiểu Anh phải giơ điện thoại ra xa để bảo vệ đôi tai của mình, sau khi đợi Ngọc Hân bình tĩnh lại cô mới nói tiếp.
"Nếu là anh ta thì em cứ yên tâm làm việc đi, đợi khi nào chị rảnh sẽ quay lại công ty kiểm tra sau."
Cô nói xong lại dặn Ngọc Hân gửi tài liệu công ty cho mình rồi mới tắt máy, sau đó liền gọi điện cho Ngôn Cẩn để cảm ơn, Ngôn Cẩn lập tức cười nói.
"Cô không cần khách khí như vậy đâu, mà Trần tổng bên đó vẫn ổn chứ, dạo gần đây tôi không liên lạc được với anh ấy."
Hiểu Anh nghe được câu hỏi của Ngôn Cẩn xong, tâm trạng lại lầm nữa rơi xuống vực thẳm, Ngôn Cẩn bên kia không thấy cô trả lời liền lên tiếng dò hỏi.
"Thiếu phu nhân?"
Nếu là trước khi cô khôi phục ký ức, Hiểu Anh tuyệt đối không tin tưởng Ngôn Cẩn, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô đã biết cậu ta là người của mình, có thể tin tưởng được nên nhẹ giọng nói.
"Anh ấy mất tích rồi."
"Trần tổng mất tích?"
Ngôn Cẩn không ngờ lý do khiến bản thân không liên lạc được với anh lại là cái này, sau như nghĩ đến điều gì đó cậu ta vội vã nói với Hiểu Anh.
"Thiếu phu nhân, tôi còn có việc lát nữa tôi gọi lại cho cô nhé."
Ngôn Cẩn nói xong liền tắt máy, đến tối cùng ngày hôm đó cậu ta mới gọi lại cho cô báo đã tìm thấy Tuấn Nguyên rồi.
Trước đó Ngôn Cẩn thấy Phạm Quỳnh Chi và ông Trần hay ra vào bệnh viện đã nảy sinh nghi ngờ, nhưng vì dạo gần đây sức khỏe của ông Trần cũng đột nhiên đi xuống nên cậu ta mới không cho người tìm hiểu kỹ, kết quả không ngờ tới Phạm Quỳnh Chi lại lấy ông Trần ra để làm bình phong che giấu tung tích của Tuấn Nguyên.
Hiểu Anh nghe xong liền lập tức báo tin này cho Hàn Thiên và Lan Vy, lúc nghe cô nói xong mặt hai người họ đều ngơ ra, đúng kiểu không ngờ đến.
Cả hai không ngờ đến cũng phải, dù sao nhà họ Phạm cũng rút chân ra khỏi thế giới ngầm từ hai năm trước, thời gian gần đây còn bị Tuấn Nguyên ép đến không gượng dậy được, căn bản không có thời gian để ý tới bên này được.
Quan trọng nhất, tin tức Tuấn Nguyên đến gặp Mã Quốc Thái là tuyệt mật, người bên ngoài cũng chỉ cho là anh đi công tác nên bọn họ mới lơ là bỏ sót mất cô ta.
Mà Hiểu Anh vừa báo tin xong, người của Hàn Thiên cũng báo đã tìm được tung tích của Tuấn Nguyên, nhưng không cụ thể như tin mà Hiểu Anh cung cấp.
Hàn Thiên không khỏi cảm thán một câu.
"Chúng ta quả nhiên đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của nhà họ Phạm với thế giới ngầm rồi."
Rút chân khỏi thế giới ngầm đã hai năm, còn đắc tội với Tuấn Nguyên mà vẫn có thuộc hạ muốn bán mạng vì mình.
Lan Vy ở bên cạnh cũng sốt ruột đến dậm chân, lập tức đánh Hàn Thiên một cái.
"Thấp cao gì ở đây, mau đặt vé về Mỹ ngay đi."
Phạm Quỳnh Chi thích anh cô