Một màn diễn ra sau lưng Viên Nguyệt làm cô không dám quay lại, giống như bị xịt keo cứng đơ không chút phản ứng.
Cô lách nhẹ vai để thoát ra khỏi tay Đàm Khưu, thật là muốn lặn sâu luôn xuống cái hồ nước này.
Đàm Khưu thấy kì đà đã biến mất, anh ta ngồi xuống mép hồ ngay cạnh Viên Nguyệt, trên người Đàm Khưu lúc này chỉ độc có chiếc khăn tắm quấn quanh eo, che đi thứ cần thiết.
Nhìn Viên Nguyệt như muốn lặn mất kia, anh ta mới dở giọng trêu chọc cô “ Vừa nãy tôi bóp vai tốt chứ?”
Viên Nguyệt cứ dần dần lùi ra xa bờ, biết là Đàm Khưu đang trêu chọc cô nhưng lúc này ai có thể cứu nổi cô chứ “ Rất rất thoải mái… Lúc này, tôi cứ nghĩ đó là Đàm Tinh”
Đàm Khưu vẫn ngồi nguyên đó, nhìn chằm chằm vào Viên Nguyệt đang ở dưới nước.
Nụ cười đểu giả của anh ta dần lộ ra “ Thoải mái như vậy, em nên “thưởng”cho tôi thứ gì chứ”
Viên Nguyệt đối với ánh mắt như muốn ăn sống cô của Đàm Khưu liền lặn trốn xuống nước, chỉ để lộ từ cằm trở lên “ Thưởng gì chứ, Đàm Khưu anh còn thiếu thứ gì sao?”
“ Thiếu rất nhiều chứ, nếu em không nghĩ ra thì tôi sẽ nghĩ hộ em” Tay Đàm Khưu chạm xuống mặt nước, vớt chút nước nên rồi vẩy qua phía Viên Nguyệt
Thấy nước hất tới Viên Nguyệt liền quay qua một bên để né, cô chỉ cầu trời lúc này có người nào lớn gan xông vào đây mang cô đi, tên ác ma này sắp biến cô thành sashimi để ăn sống rồi.
Nhiệt độ bên trong khu suối nước nóng như tăng thêm, hơi sương mờ mờ ảo ảo làm cho khung cảnh lúc này cành trở nên thêm mờ ám.
Nơi đây là một khu tách biệt hoàn toàn, nhân viên nếu không được gọi cũng không tự nhiên lại tới.
Hơn nữa lại còn được bao toàn bộ nên hai người dù có la hét ầm ĩ thì cũng không có ai để ý đến.
“ Anh có thể gợi ý thứ gì dễ một chút, hay chúng ta ra ngoài đi ăn đi, tôi mời” Viên Nguyệt ơi là Viên Nguyệt, giờ này anh ta lại chịu đồng ý đi ăn đấy.
Nhưng cô cũng biết lấy cái gì hơn nữa đâu.
Giờ chỉ có mọc cánh mới mong thoát khỏi đây.
Đàm Khưu nhún nhún vai nhìn cô, nghe chừng không ưng rồi “ Tôi chưa đói, em gợi ý thêm chút nữa đi biết đâu lại đúng thứ tôi đang cần”
Cô biết ngay là anh ta sẽ đòi hỏi thêm mà, rốt cuộc anh ta muốn cái gì đây “ Nếu không thì chuyên mục đàm phán với GM, tôi có thể mang về giúp anh”
Đàm Khưu thấy cô đã lôi cả GM ra để trao đổi với anh, đôi lông mày của Đàm Khưu cau lại, mang chút khó hiểu nhìn cô.
Viên Nguyệt lại dễ dàng lấy GM ra trao đổi, anh đối với cô ghét bỏ vậy sao.
Im lặng một lúc, Đàm Khưu chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt như chứa bao nhiêu điều của Viên Nguyệt, nó không còn trong trẻo như trong trí nhớ của anh nữa mà lúc này đã chất chứa bao nhiêu nỗi niềm.
Viên Nguyệt không thấy Đàm Khưu có động tĩnh gì, cô đã hơi nhô người lên khỏi mặt nước, phần xương quai xanh tinh tế dần lộ ra.
Còn đang định lén lút đi dần về phía bờ thì Đàm Khưu đột ngột đứng dậy, theo phản xạ Viên