Bốn tháng sau, mùa đông lạnh giá đã được mùa xuân sưởi ấm.
Không khí đã dần dễ chịu hơn.
Trong vườn hoa của căn biệt thự, Viên Nguyệt đang ngồi trên ghế tựa, nhàn nhã ngắm nhìn những bông hoa đầu xuân đua nở.
Tay cô đặt lên phần bụng lúc này đã nhô cao lên rồi, tính ra cũng đã được 6 tháng.
Viên Nguyệt đã có thể cảm nhận được cử động của thai nhi trong bụng mình.
Trong khoảng thời gian ở đây, Viên Nguyệt được chăm sóc rất tốt.
Mọi việc đều không cần tự mình làm, đi khám thai cũng sẽ được người hộ tống đưa đi.
Nhưng cô vẫn không rứt được công việc ở Giang Thành nên thi thoảng vẫn phải hỏi thăm tình hình.
Việc làm ăn vẫn đang rất tốt, chưa có gì khiến cô phải để tâm.
Còn đang khẽ để cho chiếc ghế bập bênh lên xuống, bàn tay Giang Hạ nhẹ đặt lên vai Viên Nguyệt.
Cô ngước đầu nhìn lên rồi cười tươi “ Mẹ, sao lại về nhanh như vậy?”
Giang Hạ vừa được người chồng yêu quý của mình hứa hẹn đưa ra ngoài dạo chơi, nhưng được nửa đường Viên Quân có việc quan trọng nên bà đành phải tự quay về nhà.
Ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, vẫn không tránh khỏi giận dỗi “ Đều do người ba tốt của con, ông ấy bỏ mẹ tự về rồi đi xử lý công việc rồi”
Ba mẹ cô đúng là lúc nào cũng như vừa mới cưới vậy, cô lúc nào mới có được như vậy đây.
Đỡ lấy phần bụng ngồi dậy, Viên Nguyệt rót cho mẹ mình chén trà rồi đưa qua cho bà “ Viên thái thái bớt giận, nào thử chút trà hoa cúc đi, rất thơm đó”
Giang Hạ nhận lấy chén trà từ tay con gái, uống một ngụm rồi đặt lại lên bàn “ A Mật à, ba mẹ vẫn đang tính trở về căn nhà cũ ở ngoại ô Giang Thành đó.
Con có muốn…..”
Bà biết chuyện này muốn thuyết phục Viên Nguyệt cùng vợ chồng bà quay trở về là điều khó khăn, nhưng để cô một mình bên này hai người dũng không yên tâm được, nhỡ có xảy ra chuyện gì chắc sẽ hối hận.
Viên Nguyệt hơi ngừng lại, cô vẫn giữ nụ cười nhìn chiếc bụng tròn của mình, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên “ Con sẽ trở về cùng hai người, nhưng phải là một tháng rưỡi nữa”
Như không tin vào tai mình, Giang Hạ không ngờ Viên Nguyệt lại đồng ý.
Những lần trước đề cập tới đều bị con bé gạt bỏ “ Được, được.
Vậy mẹ sẽ đi chuẩn bị cả giấy tờ cho con”
Mục đích đã đạt được, Giang Hạ liền vui vẻ chạy vào phía trong.
Lại để một mình Viên Nguyệt ở ngoài này.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mẹ cô, Viên Nguyệt lắc lắc đầu bất lực.
Vươn tay lấy điện thoại trên bàn, Viên Nguyệt soạn tin nhắn gửi cho Tần Tử Huyên.
Viên Nguyệt: Chuẩn bị tiếp giá bổn cung đi.
Tần Tử Huyên sau khi Viên Nguyệt sang Mỹ cũng nhanh chóng về Bắc Hoa.
Đang chơi cùng Mei Mei, đây là mèo của Viên Nguyệt nhờ cô nuôi hộ, điện thoại liền vang lên tiếng thông báo, nhìn qua thấy là của Viên Nguyệt gửi tới.
Tần Tử Huyên thả Mei Mei xuống ghế “ Nào, xem mami của người nhắn gì cho ta”
Nhìn tin nhắn thông báo trở về kia, Tần Tử Huyên không khỏi dụi mắt mấy lần để chứng minh bản thân không nhìn nhầm.
Sao đột nhiên lại quay về?
Tần Tử Huyên: Mình có đọc nhầm không vậy? Khi nào?
Mãi mới thấy Tần Tử Huyên nhắn lại, Viên