Đôi oan gia kia đưa nhau về được một lúc rồi.
Viên Nguyệt lúc này mới từ trong phòng đi ra.
Lúc nãy trên bàn ăn cô mới chỉ ăn được mấy miếng đã đứng dậy rồi, nên bây giờ đứa nhóc trong bụng cô mới đang biểu tình.
Biết trước là hai đứa kia sẽ không để phần gì cho cô, Viên Nguyệt liền chuẩn bị một chút, xuống cửa hàng tiện lợi để mua chút gì đó.
Lâu rồi cô không tới đó.
Ra tới cửa, cô chợt không nhớ điện thoại để ở đâu nữa.
Liền loay hoay, lục hết tất cả các túi trên người xem mình đúc điện thoại ở nơi nào “ Điện thoại của mình đâu rồi?”
Đàm Khưu không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau Viên Nguyệt, nhìn dáng vẻ của cô lúc này mà phải cố nhịn cười, trên mặt vẫn trưng ra vẻ lãnh đạm đồ “ Muộn như vậy rồi, em còn muốn đi đâu?”
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại.
Viên Nguyệt không chút đề phòng gì liền bị tiếng nói của Đàm Khưu làm giật mình, đánh rơi cả điện thoại “ Anh cứ như ma quỷ vậy, doạ chết tôi rồi”
Cô giờ như thế này, cúi xuống còn khó nói gì nhặt điện thoại.
Nhưng mà có phải lăn cô cũng sẽ không mở miệng nhờ cái tên này.
Viên Nguyệt cố chống lưng để cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Đàm Khưu thấy còn để Viên Nguyệt cố nữa thì sẽ thành bóng lăn đi mất.
Thôi đành, Đàm Khưu cúi xuống nhặt điện thoại lên, đưa cho Viên Nguyệt “ Em cảm thấy mình còn khác con lật đật?”
Đàm Khưu, anh có tin con anh gọi anh bằng chú không? Mỏ anh cũng hỗn quá rồi đấy.
Viên Nguyệt nhận lấy điện thoại từ tay Đàm Khưu, cô cẩn thận mở lên xem nó còn hoạt động không.
Màn hình điện thoại được bật sáng, may quá còn sáng là còn dùng được
Thấy Viên Nguyệt không để ý gì đến mình, Đàm Khưu dần mất kiên nhẫn.
Cho đến khi không chịu được nữa liền nắm lấy vai Viên Nguyệt, cau mày nhìn thẳng vào cô “ Viên Nguyệt, em ghét tôi đến thế à?”
Bị doạ bởi hành động đột ngột của Đàm Khưu, Viên Nguyệt hết nhìn tay anh ta đang nắm vai mình, đến lại nhìn thẳng vào anh ta.
Không cần suy nghĩ nhiều mà đáp lại “ Vậy sao tôi phải thích anh?”
“ Tôi thích em là được rồi” Da mặt của Đàm Khưu cũng dày quá rồi đấy.
Ở cái tư thế này, bụng Viên Nguyệt đang áp vào người của Đàm Khưu.
Đứa bé trong bụng cũng rất hiểu chuyện liền đạp mấy cái.
Đàm Khưu lần đầu tiên cảm nhận được cử động của đứa bé trong bụng Viên Nguyệt, liền có chút bất ngờ “ Đứa bé đang đạp?”
Quá quen với việc nay rồi, Viên Nguyệt thản nhiên đáp “ Còn không thì sao?”
Cảm giác này cũng kì diệu quá rồi, Đàm Khưu muốn cảm nhận lại lần nữa, liền đặt tay lên bụng Viên Nguyệt.
Nhưng đâu thể để anh ta mãn nguyện, đứa nhóc lại trở nên im ắng rồi “ Sao nó không cử động gì nữa?”
Viên Nguyệt thấy hành động của Đàm Khưu có chút chua xót, nếu cô và anh ta của lúc trước, chắc sẽ rất vui vẻ.
Gạt tay anh ta ra khỏi bụng, không thèm để ý đến Đàm Khưu nữa, quay người đi về phía thang máy “ Mặc kệ anh”
Bị gạt tay ra, Đàm Khưu có chút hụt hẫng.
Phản ứng như vậy của Viên Nguyệt cũng đúng thôi, tại anh ta.
Lúc đó nếu chịu giữ Viên Nguyệt lại giải thích mọi thứ thì cũng không tới mức như vậy.
Hơn nữa, trong thời gian cô mang thai, anh ta lại không thể ở bên chăm sóc.
Tới lúc gặp lại Viên Nguyệt cũng đã sắp sinh rồi.
Đợi tới lúc đứa nhỏ trào đời, nhất định Đàm Khưu sẽ mang roi tới tạ tội.
Nhìn đồng hồ đã muộn rồi, không biết Viên Nguyệt này định mang theo cái bụng bầu kia đi đâu.
Đàm Khưu vội bước theo sau, giữ tay cô lại “ Em như vậy, giờ này còn muốn đi đâu?”
“ Tôi đói, muốn xuống cửa hàng tiện lợi, vừa ý anh chưa?” Viên Nguyệt có chút khó chịu khi bị Đàm Khưu giữ lại.
“ Nơi đó thì có gì tốt cho em chứ, tôi đưa em tới một nơi” Không để Viên Nguyệt phản ứng lại, Đàm Khưu đã mang theo cô rời khỏi.
Đàm Khưu đưa Viên Nguyệt tới một quán phở, nằm ở trong một phu phố nhở.
Trong nơi này mang đậm chất cổ phong.
Theo hiểu biết của Viên Nguyệt, trong khu này chỉ có một quán.
Đàm Khưu cẩn thận đỡ cô bước vào quán.
Giờ