Viên Nguyệt mang được Đàm Khưu lên phòng mình, xử lý băng bó xong xuôi.
Còn đang định tống anh ta về thì đã mất hết cả liêm sỉ ngủ rất chi là ngon giấc trên giường của cô rồi.
Biết trước anh ta kiếm lời như vậy, cô đã vụt thêm cho mấy roi nữa.
Thôi kệ anh ta đi, Viên Nguyệt phải đi xem tiểu Cố Cố của cô đã dậy chưa.
Hai căn phòng cách nhau không quá xa để Viên Nguyệt có thể tiện qua lại.
Vừa mở cửa phòng, Viên Nguyệt đã sợ hãi lùi dần ra sau.
Trong phòng lúc này tối đen như mực, chiếc đèn ngủ nhỏ cô bật đã bị ai đó tắt mất rồi.
Rõ ràng sau khi ru Cô Cố ngủ, trước khi ra khỏi phòng cô đã để đèn ngủ sáng.
Nhưng lúc này, căn phòng lại bị một màu đen bao chùm lấy, không có một tia sáng nào.
Viên Nguyệt sợ bóng tối, cô sợ những thứ gì cô không thể nhìn thấy được trong màn đen đó, nó làm cô mất phương hướng.
Nỗi ám ảnh khi bị nhốt ở trong căn phòng tối tăm, chật hẹp đó khi còn nhỏ đã ám ảnh cô tới tận bây giờ.
Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng vang lên, như làm Viên Nguyệt thêm nóng ruột, nhưng cô lại bị cản bước lại bởi bóng tối phía trong căn phòng.
Không thể chịu được nữa, Viên Nguyệt ôm lấy tai mình ngồi xổm xuống.
Nhịp thở cũng dần trở nên khó khăn.
Viên Nguyệt sắp đổ xuống rồi thì có ai đó lao tới đỡ lấy cô.
Mọi người đang ở dưới nhà nghe tiếng khóc của đứa trẻ cũng vội chạy lên xem, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cộng thêm căn phòng tối đen đang mở toang cửa.
Ba mẹ Viên Nguyệt lo lắng nhìn nhau như đã hiểu mọi chuyện, chỉ có Đàm Tinh vẫn chưa hiểu tình hình ở đây là gì.
Cô giúp việc vội chạy vào kéo rèm và bật sáng đèn căn phòng lên.
Bế đứa bé lên dỗ cho nó nín khóc.
Người kia liền bế Viên Nguyệt vào bên trong, đặt cô ngay ngắn nằm trên giường.
Lấy ra một ống chống sốc khẩn cấp tiêm vào bắp tay cho cô.
Thấy tình hình có vẻ ổn hơn rồi liền đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô giúp việc và Đàm Tinh “ Ai đã tắt đèn phòng này?”
Người này cho rằng chỉ có thể là cô giúp viẹc hoặc Đàm Tinh làm, vì bố mẹ Viên Nguyệt đều hiểu rất rõ về bệnh tình của cô.
Người giúp việc theo làm một khoảng thời gian khá lâu rồi, nên biết rõ trong nhà chỗ nào cũng phải sáng đèn nên đương nhiên không dám tắt, liền lắc đầu lia lịa “ Không phải tôi, việc không được tắt đèn tôi đã được thông báo trước rồi”
Đàm Tinh lúc này vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của câu hỏi, nên còn ung dung đáp “ Là tôi lúc nãy vào xem Cố Cố, thấy đèn mở sợ thằng bé bị chói mắt nên đã tắt đi”
Mọi ánh mắt đều đồ dồn vào Đàm Tinh khi nghe cô trả lời, người kia cau mày tức giận đang định lên tiếng thì Đàm Khưu không biết đã xuất hiện từ lúc nào đã nói trước “ Viên Nguyệt sợ bóng tối, con làm như vậy khác nào lấy mạng cô ấy?”
Đàm Tinh phải lạnh gáy trước câu nói mang đầy nộ khí của chú út mình, vừa mới tách nhau ra cô đã gây tội tày đình rồi.
Kiểu này về nhà chắc cô sẽ ăn đủ với Đàm Khưu mất.
Vội cúi gập người hướng về phía bố mẹ Viên Nguyệt mà xin lỗi “ Thật sự xin lỗi, con không biết chuyện này.
Lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn”
Giang Hạ nhìn vẻ mặt người kia còn chưa muốn bỏ qua, bà cũng không muốn làm lớn chuyện này liền lên tiếng trước “ Được rồi, không biết không có tội.
Đều ai về nhà nấy đi.
Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi”
Huých nhẹ vào vai chồng mình, ra hiệu cho ông còn không mau tiễn khách.
Viên Quân hiểu ý vợ liền tiễn hai vị khách còn chưa muốn về kia, đành miễn cưỡng rời khỏi.
Đàm Khưu còn phải ngoái lại nhìn Viên Nguyệt mấy lần mới chịu rời đi.
Thấy khách đã được tiễn về, Giang Hạ mới tới ngồi bên cạnh giường.
Chỉnh lại chăn cho con gái mình “ Con đấy, người không biết thì