Sau sự cố không đáng có, bình sữa được đặt về đúng nơi.
Tới đầu giờ chiều, Cố Cố được giao cho Tống Kinh trông tạm thời để Đàm Khưu và Viên Nguyệt đi bàn chuyện hợp tác với đối tác không thể quen thuộc hơn.
Chiếc ô tô dừng lại ở trước GM, một đôi nam nữ cùng nhau bước xuống xe, tiến vào trong sảnh.
Mỗi bước đều thu hút tất cả các ánh nhìn, Viên Nguyệt nhìn qua sảnh một lượt.
Không ngờ có một ngày cô lại phải đi đàm phán kí hợp đồng với chính công ty của mình.
Sếp đi giữa sảnh nhưng mà không có nhân viên nào nhận ra thì chỉ có thể là Viên Nguyệt, cũng đúng thôi cô chưa từng công khai xuất hiện, chỉ có mặt ở những cuộc họp quan trọng.
Tiêu Cẩn vẫn là người tới đón tiếp lần này, ngoài chào Đàm Khưu.
Tiểu Cẩn còn không quên hơi cúi người chào Viên Nguyệt “ Đàm tổng, Giang tổng đang đợi ở bên trên, mời đi theo tôi”
Đàm Khưu khẽ gật đầu, chuẩn bị bảo Tiêu Cẩn dẫn đường thì anh ta lại quay qua phía Viên Nguyệt “ Cô đây đợi một chút, Giang tổng chúng tôi gửi lời muốn cô lên nơi đó đợi”
Nơi đó, đương nhiên là Viên Nguyệt biết nơi được nhắc tới là nơi nào, Giang Soái muốn cô về phòng làm việc đợi cuộc đàm phán này kết thúc.
Đây là không muốn cô nhúng tay vào? Mà với vị trí của cô lúc này thì thay đổi được gì chứ.
Viên Nguyệt ghé vào tai Đàm Khưu nói nhỏ “ Chú ý điều 4 trong hợp đồng”
Đàm Khưu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tiêu Cẩn hối đến giờ phải đi rồi.
Còn về phần Viên Nguyệt nói xong liền đi thẳng lên căn phòng đó mà không cần người dẫn đường, cô trực tiếp dùng thang chuyên dụng mà đi lên.
Mấy người nhìn thấy đều bắt đầu bàn tán về thân phận của người vừa đi lên, lối đi này chỉ có những người có thân phận đặc biệt mới có thể đi.
Các trưởng phòng còn chưa chắc đã có thể dùng được.
Giang Soái đã pha trà đợi sẵn Đàm Khưu, Tiêu Cẩn hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn có hai người đàn ông, không khí trong phòng lúc này như ngưng đọng lại, không nói đi bàn chuyện hợp đồng chắc ai cũng bảo là đi giải quyết ân oán mất.
Giang Soái đưa tay ra phía ghế đối diện “ Đàm tổng, mời ngồi”
Đánh giá một lượt, Đàm Khưu ngồi xuống vị trí đối điện Giang Soái.
Cả hai đều giữ thái độ lãnh đạm với đối phương “ Giang tổng, trợ lý của tôi cũng nỡ đưa đi”
Rót một chén trà cho người đối diện, Giang Soái ung dung đáp lại “ Tôi nghĩ nên cần bồi dưỡng thêm tình cảm với Đàm tổng, nên để trợ lý của anh tránh mặt một chút”
Bối dưỡng tình cảm? Tình cảm gì mới được chứ? Tình huynh đệ hay anh vợ - em rể đây? Đàm Khưu gõ ngón tay theo nhịp lên tay vịn ghế “ Vậy Giang tổng đây là muốn gì?”
Giang Soái ngồi dựa vào phần tựa ghế “Chúng ta là “người một nhà” Đàm tổng biết phải làm sao rồi chứ?”
Câu ‘ người một nhà’ này dường như đã nói rõ ý tứ Giang Soái muốn nhắc với Đàm Khưu.
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi nâng chén trà ngang tầm mắt ngắm nghía một hồi “ Nghe nói Giang tổng xưa nay công tư phân minh, e rằng chỉ là lời nói mà thôi”
Trên thương trường, thứ gì có thể lợi dụng được đều mang ra dùng triệt để.
Giang Soái cười khẩy một cái “ Đều là thứ gì có lợi thì sẽ làm, để xem có thể uống được rượu mừng của em rể đây hay không”
Nói tới đây thì Giang Soái cũng ngửa bài rồi, hợp đồng lần này mà thành công thì chúng ta thành người một nhà, còn không thì đành coi như không có duyên vậy.
Đàm Khưu lần này đành chịu, đặt chén trà về lại bàn, cười xoà “ Được thôi, anh vợ đã nói vậy thì làm sao từ chối được”
Chỉ chờ có vậy, hai bản hợp đồng liền được bày sẵn ở trước mặt hai người.
Vẫn là Giang Soái đặt bút ký xuống trước “ Gia đình hạnh phúc rồi”
Đàm Khưu đọc qua bản hợp đồng một lượt, nơi Viên Nguyệt nhắc đến cũng đặc biệt lưu ý lại.
Bút đã đặt xuống, mực đi rõ nét.
Tên Đàm Khưu đã được ký vào, như vậy gia đình không hạnh phúc cũng phải hạnh phúc, lần này KH đã chịu thiệt rồi “ Mong rằng hợp tác vui vẻ, anh vợ”
Cùng đứng dậy bắt tay đối phương, nhưng không khí trong căn phòng lúc này vẫn chưa thoát được khỏi ngột ngạt.
Vẫn có gì đó rất bức người, lần này Đàm Khưu đã xuống nước, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua.
Sau này nhất định kiếm cơ hội để gỡ lại.
Ở phía khác, Viên Nguyệt đang buồn chán ngồi trong phòng làm việc của mình.
Không biết bên Đàm Khưu ra sao rồi.
Tin nhắn gửi cho Tần Tử