" Cậu trai trẻ lại gặp nhau nữa rồi " Ninh Phùng tay cầm cuốn album của con gái đi ra nhìn thấy người con trai khi nãy cùng xếp hàng có nói chuyện qua vài câu.
Ông đến chào hỏi.
- " Trùng hợp thật , chào bác " Lục Tử Ngạn cũng lễ phép chào lại.
Lúc này cả hai đều đã tháo khẩu trang nên đã nhìn mặt nhau.
- " Cậu nhìn có vẻ quen nhỉ , cậu là fans ruột của Ninh Hạ Vũ sao ? "
- " À không , là cháu thích cô ấy " Lục Tử Ngạn cũng chẳng đề phòng hay suy nghĩ gì mà mạnh miệng nói thẳng ra trong khi không biết mình đang nói chuyện với ai.
- " Ồ vậy à ? Cậu đang làm công việc gì đấy ? " Ninh Phùng thấy cậu con trai này tay chân trắng trẻo trong đầu nghĩ ngay là một tên công tử bột bám đuôi cha mẹ .
- " Cháu làm nhân viên bình thường thôi " Anh đáp .
- " Tôi thì làm chủ một khách trạm nhỏ thôi , kiếm sống qua ngày " Ông cũng khiêm tốn đáp lại.
Cuộc trò chuyện xảy ra trong vài phút thì cũng tàn , mọi người chắc cũng thắc mắc vì sao cả hai nhân vật này đều có tiếng trong giới thượng lưu nhưng lại không nhận ra nhau.
Đơn giản là vì Lục Tử Ngạn và Ninh Phùng đều chưa từng gặp nhau , Ninh Phùng suốt mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện trên báo chí , nếu có thì chỉ xuất hiện trong vài ngày rồi nó lại lặn đi.
Ông không thích việc mình bị người dòm ngó nên khá kín tiếng , lĩnh vực ông làm chủ yếu là khách sạn và nhà hàng nên vốn cũng không liên can gì đến ngành thiết kế của Lục Tử Ngạn .
Lục Tử Ngạn tập đoàn của anh chia ra làm nhiều ngành nghề khác nhau nhưng chủ yếu là thiết kế thời trang , trang sức quần áo phụ kiện.
Cùng với đó là chuyên đi đầu tư cho nhưng dự án lớn để lấy vốn.
Với xã hội phát triển thì nhu cầu làm đẹp và du lịch cũng tăng cao nên Lục Tử Ngạn đã nhằm vào đó mà phát triển công ty.
Ninh Phùng có thể đã nhìn thấy anh trên tivi một vài lần nhưng vì lớn tuổi nên chắc cũng không nhớ nổi bởi bây giờ Lục Tử Ngạn ăn mặc cũng khác hẳn.
Buổi kí tặng mãi đến 7 giờ tối mới xong , kí tên nhiều quá nên tay cô bây giờ đã thấm đau và nhứt mỏi.
Tắm xong thay đồ định đi vào phòng mở quà thì tiếng chuông cửa lại vang lên , cô nhăn mặt mang đôi dép lệt bệt đi ra mở cửa .
- " Lại chuyện gì ! " Cô nhìn Lục Tử Ngạn đứng trước cửa mà hỏi .
- " Đến đây giúp em bôi thuốc " Lục Tử Ngạn giơ thuốc lên rồi đi vào nhà một cách tự nhiên , Ninh Hạ Vũ cũng không phàn nàn gì gương mặt cô cũng dững dưng như việc này đã quá quen rồi.
Lục Tử Ngạn ngồi xuống ghế , Hạ Vũ đã cho người ta vào nhà ngồi rồi thì cô cũng phải lịch sự đi rót cốc nước đem ra đặt lên bàn cho anh .
Lục Tử Ngạn nhìn thấy tay cô đang đỏ ửng lên liền lo lắng hơn vội kéo tay cô xuống ngồi gần sát mình.
- " Anh...anh làm gì ? " Cô bất ngờ mặt lúc này cũng có chút biến sắc , hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tử Ngạn .
- "