Sau khi dùng bữa xong mọi người đều chia nhau ra mà về.
A Triết đưa Ánh Tuyết về , Vĩ Thành thì về cùng Trịnh Như Tâm còn Ninh Hạ Vũ được Ánh Tuyết giao phó cho Lục Tử Ngạn .
- " Xem gì mà chăm chú thế ? " Lục Tử Ngạn lái xe quay nhẹ đầu để ý thì thấy cô đang chăm chú với chiếc điện thoại , mỉm cười quay lại nhìn đường mà hỏi .
- " Xem lượt thích ứng của fans , ảnh teaser rất được chú ý.
Xem ra Phong Liệt rất có tiềm năng , chọn cậu ta quả không sai " Ninh Hạ Vũ đây có gọi là đang khiêu khích sức chiệu đựng của Lục Tử Ngạn hay không ? Chủ động khen người con trai khác trước mặt hắn ?
Lục Tử Ngạn nghe xong liền cảm giác khó chịu , sợ cô sẽ rung động cái tên Phong Liệt kia.
Mặc dù không biết tên đấy là ai nhưng được Ninh Hạ Vũ khen thì chắc không tầm thường , Lục Tử Ngạn anh muốn cô khen còn phải dày công suy nghĩ đau cả đầu mới khiến cô nặng ra được một câu khen ngợi.
Vậy nên tự nhiên Ninh Hạ Vũ đột ngột khen Phong Liệt như thế này đương nhiên anh phải ghen rồi , không những ghen mà còn tức đấy.
Tức đến mức máu dồn lên não ( máu dồn lên não có chết không mấy độc giả hihi )
Cả hai đi trên đường cũng không còn nói gì thêm không khí trở nên yên tĩnh đến mức ngượng ngùng , Ninh Hạ Vũ cũng cảm nhận được điều đấy.
Cô đặt điện thoại xuống rồi nói
- " Hay nghe nhạc đi " Nói dứt câu cô nhướng người ra trước một chút nhấn nút mở nhạc , bài hát của chính cô sáng tác và hát được phát lên .
Điệu nhạc nhẹ nhàng tha thiết mềm mại , một bài hát đã phát hành từ rất lâu.
Hạ Vũ nghe lại cũng cảm thấy vui vẻ ấm áp .
- " Đây là bài hát đầu tiên tôi sáng tác , tôi đã sáng tác nó từ còn học cấp ba.
Ấp ủ giấc mơ và cuối cùng nó đã trở thành bản nhạc đầu tiên được phát hành , đánh dấu cuộc đời của tôi " Cô vừa nói vừa nhắm mắt hưởng thụ giai điệu của bài hát rồi hát theo .
Lục Tử Ngạn không nói gì chỉ im lặng , thi thoảng sẽ nhìn sang cô.
Bài hát mang đầy tâm trạng của thiếu nữ thời thanh xuân ước mơ và tràn đầy nhiệt huyết , thu hoạch hôm nay cũng không tồi Hạ Vũ đã mở lòng hơn với anh , đã tự nhiên hơn khi nói chuyện .
Lúc ở cạnh cô đã không còn cảnh giác hay tỏ ra vẻ lạnh lùng thờ ơ lạnh nhạt nữa , có lẽ cô ấy đã tự dùng một linh hồn khác mạnh mẽ hơn dũng cảm hơn và nó đủ để bảo vệ