" Hạ Vũ sao con không gắp thức ăn đi, Ngạn mau gắp thức ăn cho con bé! " Phương Kiều giục con trai.
- " không...không cần đâu Dì, con tự gắp được ".
Hạ Vũ thấy thế liền từ chối
- " Không sao, anh gắp cho em " Lục Tử Ngạn mỉm cười khoái chí, động đũa liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
Người lớn thì không để ý đến hạ người trẻ này nữa họ chỉ mãi mê nói chuyện của mình nên Hạ Vũ cũng thấy đỡ căng thẳng.
- " Chuyện này là sao? Anh đã biết trước rồi à? " Cô đưa tay che miệng nói nhỏ đủ để Lục Tử Ngạn nghe thấy.
- " Đúng vậy " Lục Tử Ngạn không chần chừ gì mà thẳng thắng đáp.
- " Anh! Được lắm " Cô liếc một cái giây sau liền dùng chân đá thật mạnh vào chân của anh.
- " Shh " Lục Tử Ngạn bất ngờ đau quá nên phát lên tiếng động làm mọi người chú ý lại.
- " Có chuyện gì sao? " Oanh Oanh nhìn hai bạn trẻ hỏi.
- " Không có gì đâu mẹ " Ninh Hạ Vũ mỉm cười tươi đáp lại.
- " Trông hai đứa có vẻ tự nhiên nhỉ? " Phương Kiều thấy lạ mà hỏi.
- " Vâng, con có quen cô ấy " Lục Tử Ngạn đáp.
- " Phụt...ặc..ặc " Ninh Hạ Vũ cứ nghĩ cái tên này sẽ giải vờ không quen, không ngờ lại khai thật như thế.
Chắc độn thổ chết mất, làm sặc nước.
Sau khi nghe vậy mọi người mới òa lên, hai đứa này quen biết nhau trước vậy thì...kết hôn cũng được mà nhỉ? Phương Kiều, Oanh Oanh và Ninh Phùng không hẹn mà quay ra nhìn mắt lẫn nhau ra hiệu.
Bữa ăn cơm diễn ra một cách vui vẻ hòa thuận.
Phương Kiều đã thích Ninh Hạ Vũ từ cái nhìn đầu tiên, từ vóc dáng khuôn mặt tài năng lẫn tính cách bà đều rất ưng í.
Còn về hai vợ chồng nhà Ninh Gia thì còn đang trong bước chấm điểm Lục Tử Ngạn.
Tuy Lục Tử Ngạn giàu thật đấy nhưng Ninh Gia cũng không thua kém gì vậy nên phải chọn thật kĩ lưỡng.
Sau khi ăn xong mọi người đứng trước sảnh chờ để tạm biệt nhau.
- " Lục Tử Ngạn, con mau đưa con bé về đi " Phương Kiều gợi ý.
- " Không không cần đâu Dì, con về nhà bố mẹ lấy một chút đồ nữa nên không tiện lắm đâu hihi " Ninh Hạ Vũ nghe vậy liền từ chối.
- " Đồ hả không cần đâu, mẹ sẽ cho người đem đến nhà cho con " Oanh Oanh biết con gái mình muốn trốn nên liền tận dụng thời cơ đấy mà dập tắt ngay luôn í nghĩ đó.
Và cuối cùng thì cũng phải ngoan ngoãn leo lên xe của Lục Tử Ngạn mà về nhà.
Trên đường đi.
- " Mẹ anh thì sao? "
- " Có quản gia đến đón "
- " Mà này Lục Tử Ngạn, cuộc xem mắt hôm nay chỉ là sự sắp đặt thôi.
Nah đừng có hùa theo ba mẹ tôi đấy " Cô nhắc nhở.
- " Đùa sao? Đâu có, anh đang nghiêm túc đấy! " Lục Tử Ngạn phì cười mà đáp.
- " Nghiêm túc cái đầu anh.
" Cô bịu má khó chịu.
Tự nhắc lòng mình không được rung động với cái tên này, nhưng cứ hễ hắn lại gần hoặc làm một vài hành