Chương 1102
Sự thản nhiên của Trần Hi Lam khiến cho cho Lâm Quân phải có chút tán thưởng, không thể không nói cô đã được di truyền lại trí tuệ của James, chỉ là từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc rất kỹ, không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ bên ngoài, cho nên nó đã bị ẩn dấu đi.
Mà lúc này cô chính là cô chân thực nhất.
“Đúng, nếu như cô nguyện ý”
“Như vậy cũng thật tàn nhẫn!” Trân Hi Lam vẫn là không nhịn xuống được, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tôi biết, cho nên, tôi không ép buộc cô phải giúp tôi, đợi cô suy nghĩ kỹ càng rồi nói saul”
Lâm Quân võ võ tay lên bả vai của Trần Hi Lam một chút, sau đó đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Để lại một mình Trần Hi Lam suy nghĩ.
Việc đưa ra một sự lựa chọn với cái gì đó thật sự rất khó, một bên là chính nghĩa mà bản thân vẫn luôn kiên định tin tưởng, một bên là gia đình là người thân mà cô yêu thương nhất, chuyện này bất kể đặt ở trên người ai, cũng không chỉ đơn giản là nói ra câu Yes or no mà thôi.
Căn phòng rất yên ăng, có chút tịch mịch, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Trần Hi Tuấn, chăn trên người anh không biết vì nguyên nhân gì mà đã rơi hết trên mặt đất, đêm lạnh như băng, anh rùng mình một cái, tỉnh lại.
Rượu tan đi, cả người cũng thấy thanh tỉnh, chỉ là dạ dày còn có chút khó chịu, cảm giác thấy có chút ghê xông lên, anh chạy nhanh vào trong nhà WC, nhưng thế nào cũng không nôn ra được.
Bỗng nhiên nhớ tới một cạnh rất quen thuộc, hình như khi rượu vẫn còn anh cũng đã nôn ra, và có cả Trân Hi Lam ở đây.
Đẩy cửa phòng ra, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, anh nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Trần Hi Lam đâu.
Mệt mỏi ngồi xuống sô pha, rượu vào khổ người, rượu có thể tạm thời khiến một người mất đi mọi cảm giác, nhưng sau khi tỉnh rượu thì sao, loại cảm giác u sầu sau khi tỉnh rượu sẽ càng được khuếch đại và rõ ràng hơn mà thôi.
Anh không có bật đèn, cứ ngồi lẳng