Thấy Lê Nhật Linh trở về, mẹ chồng Hoàng Ánh còn tốt bụng hỏi cô có muốn uống chút canh nóng không.
Sau khi trò chuyện một chút vói Hoàng Ánh về mấy ngày nay, cô mới lên lâu, vê phòng của cô nhưng trong phòng trống trơn, mấy ngày nay cô không về, Lâm Quân cũng không quay về.
Hoàng Ảnh là một người rất tiên bộ, bà sẽ không đi sâu tìm hiểu xem giữa hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó ÿ mình là bề trên mà đứng ra giải quyết, bà muốn đôi trẻ tự giải quyết với nhau.
Không khí ở nhà họ Lâm thực sự rất tốt có cảm giác một ngôi nhà ầm áp.
Chỉ là căn phòng này lại thiêu sự ấm áp của gia đình.
Nhật Linh không muốn lại đi đến Lâm thị tìm anh, một là không tiện nói chuyện, hai là không muôn lần nữa nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia. Cô quyết định ở nhà họ Lâm đợi, đợi anh trở về, hai người có thể ở trong phòng nói chuyện rõ ràng.
Nhưng mà, Lâm Quân vẫn không trở về.
Đếm thời gian, cũng đã mười ngày.
Ngày nào con dâu cũng đợi con trai, Hoàng Ánh thật sự cũng nhìn thây.
Bà không kìm lòng được, gọi điện thoại cho con trai, yêu câu con trai ngày mai phải về, đã một tuân không thây người rồi, ngày trước bât luận thể nào cũng một tuần trở về hai lần.
Lâm Quân có thể không phải người chồng tốt, nhưng anh là một đứa con ngoan.
Tối điện thoại hôm nhận được điện thoại, anh lập tức quay trở về.
Về đến nhà họ Lâm, đã hơn 11 Khi giờ đêm, hai vị phụ huynh nhà họ Lâm đều đã ngủ rồi, anh một thân đây rượu quay về phòng ngủ.
Lê Nhật Linh bị động tác của anh dọa một chút, không ngờ anh đột ngột quay lại, nhìn bộ dạng say khướt của anh, cô vội vàng bước xuống giường, đi chân đất ra giúp anh.
Anh hất tay cô ra, quay người đi vào phòng tắm.
Cô xuống lâu rót một cốc nước ấm, gõ cửa phòng tắm.
Cánh cửa đột ngột mở ra, người đàn ông đã cởi áo trên, đang cởi thắt lưng, mắt anh đỏ ngầu, nhìn có chút dọa người, anh không kiên nhẫn hỏi: ” Làm gì vậy?”
Sự thờ ơ của anh khiến cô buồn, cô đưa cốc nước lên: “Uống chút nước mật ong đi, giải rượu.”
“Không cần.” Anh gạt tay cô ra.
Cô