Lê Nhật Linh không biết bản thân lầm sao rời khỏi được nơi đó, cả người Cô rã rời, vừa nghĩ đến những lời Hà Dĩ Phong nói, sâu trong lòng cô cảm thấy Xót xa.
Cô không bước đi được nữa, rã rời đứng bên đường, chỉ khẽ chớp, nước mắt lập tức rơi lã chã Người qua đường nhìn thấy cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, khẽ giọng bàn tán xem là cô gặp trắc trở tình cảm hay công việc không thuận lợi.
Đột nhiên có một cánh tay duối ra trước mắt, trong tay đang cầm một gói khăn giấy chưa mở. Cô nhóc rụt rè, sợ làm phiền cô: “Chị gì ơi.. Cho chị cái này.”
Lê Nhật Linh nhận gói giấy, nhìn cô bé đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn em.”
Cô nhóc sửng sốt: “Ơ, không phải là… Là chị Lê Nhật Linh sao?“ Nói xong cô ấy lập tức nhanh chóng lắc tay, tự phủ định: “Không phải, nên gọi là mợ Lâm mới đúng.”
Cô rút khăn giấy, lau nước mắt, cười trào phúng: “Thôi đừng gọi chí là mợ Lâm nữa.”
Mợ Lâm? Một tuần trước hai từ này đổi với cô còn là mật ngọt, hiện tại đã biến thành liều thuốc độc.
“Đúng rồi, em tên gì, cảm ơn hôm đó em đã giúp chị.”
Lê Nhật Linh rất cảm kích, cô nhóc này đã giúp cô hai lần rồi.
“Em tên là Lê Minh Nguyệt, thật ra… Thật ra hôm đó, em cũng không phải. Hôm đó, em cũng đã chặn đường chị.”
Cô nhóc này chính là cô phóng viên đã không nhịn được giúp đỡ Lê Nhật Linh một tay khi cô bị bao vây.
Lê Nhật Linh khẽ lắc đầu: “Việc đó không trách em, em rất tốt bụng.”
Lê Minh Nguyệt được khen tới phát ngượng, mặt đỏ lên: “Chị Lê, tâm trạng chị không ổn ạ?”
“Gọi chị là Nhật Linh đi, chị Lê nghe cứ kì kì.”
Nhật, Nhật Linh…”
Lê Minh Nguyệt không ngờ, Lâm Quân vô cảm lạnh lùng, vậy mà vợ anh lại dịu dàng thể này.
Lê Minh Nguyệt là cô gái tốt bụng giàu lòng thương người, tính tình hòa nhã, thấy tâm trạng cô không ổn, lập tức kéo Lê Nhật Linh đi khu vui chơi