Chương 1233
“Ấy! Trần Hi Lam nhìn ngó xung quanh, bên cạnh đã không còn một bóng người, anh ta định làm gì vậy?
Mà Minh lúc nãy đã chạy đến chỗ một hòn đá ngầm nhỏ cách đó không xa, quỳ xuống, nhẹ nhàng đẩy hòn đá ngầm đó, thế mà lại từ trong đống cát lấy ra được mấy chai lọ gì đó.
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào mấy lần liền tráng sạch đống chai lọ đó, hiện ra dáng vẻ vốn có.
Thế mà lại là mấy lon bia.
Minh giơ mấy lon bia lên lắc qua lắc lại về hướng Trần Hi Lam, điều này thực sự đã làm Trần Hi Lam vừa vui vừa sợ.
“Tôi chỉ nói vậy thôi, không ngờ rằng anh thật sự có thể biến ra bia đấy, anh là ảo thuật gia sao?” Trần Hi Lam nhìn Minh đang đi về phía mình, lớn tiếng hét lên.
“Đúng đó!” Minh cũng hét lớn đáp lại, cô không biết rằng chỗ bia này là do anh ta sớm đã chôn xuống, anh ta vẫn luôn muốn có một ngày.
nào đó có thể đưa người con gái anh yêu thương hoặc người mà anh có duyên đến đây cùng nhau chia sẻ.
Lon bia kẽo kẹt một chút liền bị mở ra đưa đến trên tay của Trần Hi Lam, Trần Hi Lam hài lòng nhận lấy rồi thỏa mãn uống mấy ngụm.
Không biết vì sao mà bia xuống bụng, mùi vị đắng chát liền lấp đây mỗi một dây thần kinh.
Cô nhíu mày, thực ra cô không thích uống bia rượu nhưng hôm nay cô lại muốn uống thêm mấy ngụm nữa.
“Đắng không?” Minh nhìn hàng lông mày của cô hơi nhíu lại, nhỏ giọng hỏi han.
“Không, so với nỗi khổ trong lòng thì chừng này vẫn chưa tính là gì”
Cô cười lắc đầu.
“Nào, cạn ly!” Cô phóng khoáng chạm vào lon bia của Minh, ngẩng đầu uống một ngụm.
Minh không nói gì, chỉ làm giống cô, uống một ngụm bia của mình.
“Đúng rồi, anh còn chưa biết tên của tôi nữa!” Trần Hi Lam nuốt bia ở trong miệng xuống, quay đầu nhìn anh ta, sau đó cười dịu dàng tiếp tục nói: “Tôi tên là Trần Hi Lam, Hi trong hi vọng, Lam trong sắc xanh của bầu trời! Còn anh thì sao?”
Cũng may tiếng trung của cô không tệ, ngay lúc này đây mới có cơ hội lấy ra thể hiện một chút.
“Trần Hi Lam!” Minh nhẩm thầm cái tên này, có lẽ cô không biết rằng cái tên này từ lâu đã được anh thuộc nằm lòng, khắc sâu vào trong tim.
“Ừ, sao thế?”
Thầy Minh không trả lời câu hỏi của cô mà lại nhẩm thầm họ tên