Cô hơi ngoái đầu lại, nụ hôn của anh hôn lệch xuống bên tai của cô: “Tôi không muốn làm, tôi vẫn chưa hồi phục, tôi không muốn đi Bệnh Viện lần nữa.”
Một chậu nước đá lạnh lùng đổ xuống đầu anh, Lâm Quân đứng trước mặt cô, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, đêm đó là do anh không tốt.”
“Ừm, tôi chấp nhận.” Nhưng không có nghĩa là tha thứ.
Cho dù Lâm Quân có kiên nhẫn cũng bị mất hết sạch, chưa nói anh vốn không được kiên nhẫn lắm.
Lời nói lạnh nhạt đâm vào trong tim khó chịu, mình có lỗi với cô ấy hết lần này tới lần khác, lại không nỡ buông cô ấy ra, phải làm sao đây?
Nhìn Lê Nhật Linh kháng cự mình như vậy, anh nặng nề đi tới phòng khách, cả một đêm không quay trở lại.
Lê Nhật Linh cũng mặc kệ anh, anh liền tự kìm nén sự tức giận của mình, chịu đựng ngủ một đêm ở phòng khách.
Một đêm trôi qua, cơn giận cũng giảm xuống, anh chuẩn bị đi cúi đầu nhận lỗi trước, không ngờ rằng, ngày thứ hai vào lúc anh tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Lê Nhật Linh đâu.
Lồng ngực anh như có ngọn lửa đang cháy bừng lên, nhưng anh lại không thể nổi giận với cô.
Dù sao cũng là đáng đời anh.
“Hà Dĩ Phong có ở đây không?”
“Xin lỗi, Tổng Giám Đốc Hà không tiếp khách, không có hẹn trước thì không thể vào.”
Lê Nhật Linh dừng một chút: “Vậy tôi chờ anh ấy ở đâu?”
“Chuyện này cô cần hẹn trước, chúng tôi mới có thể xác nhận được địa điểm cho cô.” Người ở quầy Lễ Tân đối diện đáp lại cô, thái độ vô cùng đúng mực.
“Ý của tôi là, nếu như anh ấy đi ra sẽ đi đường nào? Tôi có thể tự chờ.”
“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết rõ chuyện của Giám Đốc.”
Lê Nhật Linh hít một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Quầy lễ tân ở công ty Hà Dĩ Phong khó chơi hơn ở công ty Lâm Thị nhiều, cô cầm điện thoại định thử gọi lại cho anh, nhưng cứ luôn báo là đang trong tình trạng tắt máy.
Mới buổi sáng đã tắt nguồn điện thoại, Hà Dĩ Phong đây là không muốn gặp cô nên cho cô vào danh sách đen hay là thật sự đang bận chuyện gì đó?
Dù cho có cho vào danh sách đen cũng phải chờ anh trả lại dây chuyền cho mình rồi tính sau, sợi dây chuyền đó là hơi ấm duy nhất cô còn sót lại.
Mỗi ngày ăn ngủ tại Bệnh Viện, cô cũng nhớ lại rằng, ngày đó lúc cô tắm rửa thì có tháo dây chuyền một lần, hẳn là rơi xuống sàn nhà tắm mà vẫn chưa được nhặt lên.
Cô không