Hạ Huy Thành nhận máy.
Đã kết nối nhưng một hồi không có ai nói gì, chỉ có một loạt tiếng hít thờ.
Hạ Huy Thành gọi cô một tiếng: “Châu”
Hạ Lan Châu vẫn không đáp.
“Nếu giờ em không muốn nói, vậy chờ anh về nhà chúng ta đối diện nói chuyện, bây giờ anh chuẩn bị lái xe.”
“Không.” Hạ Lan Châu biết, đối diện với Hạ Huy Thành, rất nhiều chuyện cô ta đều không nói ra lời: “Anh có thể đừng gặp mặt cô ấy không, người anh muốn lấy là em! Lê Nhật Linh đã lập gia đình rồi, cô ấy đã lập gia đình từ lâu rồi!”
Hạ Lan Châu thấp giọng khóc lóc: “Anh có thể suy nghĩ cho em một chút được không? Em cũng biết đau lòng”
Hạ Huy Thành hỏi cô: “Châu, em cảm thấy em thích anh không?
“Thích.”
“Nhưng anh cảm thấy, em thích, là sự cố chấp của em. Là sự cố chấp nếu không chiếm được, thì chắc chắn phải chiếm được. Một khi anh thỏa hiệp, em cũng sẽ thấy vô vị, em chỉ là không cam lòng.”
“Anh đang nói gì vậy?” Hạ Lan Châu mơ hồ nghe ra được ý tứ không bình thường trong lời nói.
“Chuyện ba năm trước, thật ra anh biết. Anh chỉ giả vờ không biết, không muốn nói thằng mọi chuyện ra đề khiến chúng ta đều khó xử,” Ba năm trước, là Hạ Lan Châu đưa ra ý kiến cho nhà họ Lê.
Đưa một đứa con gái lên giường Lâm Quân, nhờ vào đó cứu vãn nhà họ Lê.
Khi đó Lê Nhã Tuyết còn quá ít tuổi, chắc chắn không được. Người duy nhất có thể làm vật thí nghiệm, chỉ có Lê Nhật Linh.
“Anh muốn hủy hôn sao?” Giọng nói của Hạ Lan Châu mang theo tiếng khóc nức nở.
“Châu, em vấn luôn thông minh như vậy.”
“Em không! Em không đồng ý, chúng ta đã đính hôn, nếu như anh hùy hôn vào lúc này thì anh muốn em phải làm sao đây “Chúng ta có thể kéo dài, cứ mãi không tổ chức hôn lễ. Qua vài năm, chuyện nhạt dần đi, chúng ta chính thức hủy hôn.”
“Em không muốn.”
“Thành, em vẫn luôn biết anh không yêu em.”
“Nhưng em không quan tâm.” Hạ Lan Châu khó khăn lắm mới chờ được ngày này, khó khăn lắm mới có thể