Cho nên, đó là ý đồ khi anh đuổi bà Trần đi.
Không nghĩ tới Lê Nhật Linh quá thông minh, vừa nhìn đã biết bà Trần lấy cớ, đồng thời chất vấn đến cùng.
Lê Nhật Linh thật sự quá nóng nảy.
Nếu không thì sẽ không thể buộc bà ta nói ra những lời ác độc, khó nghe như thế.
Nhưng mà Lâm Quân cũng biết, những lời này chỉ để hù dọa bà Trần thôi. Nếu buộc phải làm thế thật, Lê Nhật Linh vốn không làm được.
Lưu Ly bắt nạt cô như thế, nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện trả thù. Cô lương thiện đến như thế, vốn không thể nào tổn thương một người vô tội.
Chỉ là hù dọa bà Trần, chỉ thế thôi.
Lê Nhật Linh bị anh ôm chặt vào lòng, cô nặng nề mà nói: “Em muốn về nhà họ Lâm, tìm mẹ hỏi rõ ràng rốt cuộc là vì chuyện gì.”
Lâm Quân từ chối: “Hôm nay muộn quá rồi, bà Trần trở về nói chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ không vui. Nghe anh, vài hôm nữa chờ bà hết giận hãy về.”
“Em cũng biết người đang tức giận thì vốn không thể nào nói chuyện được. Bây giờ em đi qua cũng chẳng hỏi được gì, sẽ càng làm mọi chuyện chuyển biến xấu hơn mà thôi.”
Lê Nhật Linh biết anh nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không kiểm được đau khổ.
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Bà chủ, thật xin lỗi, chuyện thuốc tránh thai bị đổi, cậu chủ và mợ chủ đã phát hiện rồi.” Đôi mắt bà Trần đỏ bừng mà nói.
Hoàng Ánh hỏi bà ta: “Bà nói với chúng nó rồi?”
“Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng mà mợ chủ đe dọa tôi.”
“Con bé nói thế nào?”
“Ngay từ đầu, tôi không dám nói bà bảo tôi làm thế. Tôi tìm một cái cớ, nói con gái của tôi thích cậu chủ, tôi thấy con gái không cam lòng nên mới đổi thuốc. Cuối cùng, cuối cùng…”
“Cuối cùng cái gì, bà mau nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”
“Cuối cùng mợ chủ đe dọa tôi, nếu như tôi không thật thật, thì sẽ đến trường học của con gái tôi, thậm chí mai sau con bé đi làm cũng sẽ đến công ty tung lời đồn. Nói con gái tôi quyến rũ cậu chủ. Còn nói, nếu như con gái tôi lấy chồng mang thai, thì mợ chủ sẽ đổi thuốc dưỡng thai thành thuốc phá thai. Ánh mắt của