Tòa nhà Lâm Thị nằm ở một nơi rất xa hoa của trung tâm thành phố Hà Nội.
Chỉ cần xuống dưới tầng, đi ra khỏi cửa lớn của tập đoàn Lâm Thị, phía xung quanh đều là nơi ăn uống chơi bời. Lê Nhật Linh là người rất khó để đưa ra lựa chọn, nhất thời cứ do dự không quyết định được việc tìm nơi nào đó để ngồi uống trà chiều.
Nghĩ một lúc, cô quyết định gọi Lê Minh Nguyệt hỏi xem gần đây cô ấy đã tìm được công việc hay chưa.
Nếu như thật sự không tìm được một nơi thích hợp thì cô có thể giúp xem xét tình coi sao.
Bước ra khỏi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thì điện thoại mới có tín hiệu. Lê Nhật Linh lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình tìm số điện thoại của Lê Minh Nguyệt.
Lê Nhật Linh nhíu nhíu mày, đứng dậy. Bây giờ cô mới nhìn thấy cô gái đụng trúng mình.
Khuôn mặt cô gái đó trông rất thanh thuần động lòng người, đang ôm một chồng tài liệu vào lòng, một tay cầm điện thoại của cô.
Dáng người cô gái đó gầy yếu ớt, cũng không biết làm sao có thể lợi hại như vậy, ôm một đống tài liệu ngồi xổm xuống, còn có thể cướp rồi cầm lấy điện thoại của cô lên ở trước mặt cô nữa.
Cô gái cầm điện thoại của cô nhìn có vẻ căng thẳng: “Bà chủ, bà chủ, không phải tôi cố ý đụng trúng cô đâu, chỉ là tôi vội vàng đi đưa tài liệu thôi”
Diện mạo của cô gái này nhìn hơi quen mắt nhưng Lê Nhật Linh nhất thời không nghĩ ra là ai.
Nhưng cô cũng không cần thiết phải so đo với một cô gái ở công ty của Lâm Quân, cô đưa tay về phía cô gái đó: “Không sao, đưa điện thoại cho tôi, cô đi làm việc của cô đi!”
Cô gái đó vẫn siết chặt điện thoại không chịu buông tay: “Xin lỗi bà chủ, điện thoại rơi hỏng rồi.
Tôi mang đi sửa cho ạ”
“Không cần, không sao cả.”
“Bà chủ tức giận rồi ạ? Xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý đâu, tôi