Lê Nhật Linh cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nắm lấy tay anh.
Mua một cái móng lợn và hai bắp ngô về nấu canh, còn mua cả một ít thịt về làm thịt viên chiên, măng tây xào trứng gà, còn mua một cái xúp lơ xào với thịt.
Sau khi quyết định xong, đồ nhanh chóng đã mua đủ.
Cuối cùng Lâm Quân một tay xách đồ ăn, tay còn lại dắt tay Lê Nhật Linh, nam thanh nữ tú trở thành một phong cảnh tuyệt mỹ, cho dù là ông chú bà dì cũng không nhịn được liếc thêm vài cái Anh nghĩ, thật ra, cuộc sống vừa bình dị vừa giản đơn cũng rất tốt, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh mình là được.
Đặt đồ ăn vào trong xe, Lâm Quân lái xe đưa Lê Nhật Linh về, trên đường thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô.
“Anh nhìn em làm gì, nhìn đường đi.” Cô không nhịn được nhắc nhở.
“Em xinh quá!”
“Anh còn có rất nhiều thời gian để ngắm từ từ, nhưng đường thì anh chỉ có thể nhìn hai mươi phút này thôi.”
Lâm Quân cười nhẹ, thu lại tầm nhìn, chăm chú nhìn đường.
Trên người Lê Nhật Linh thật sự có một sức mạnh đặc biệt, thu hút người khác lại gần.
Một khi không cưỡng lại được sức hút này, sau khi tiếp cận cô có được cô, thì dù thế nào.
cũng không muốn buông tay. Lâm Quân cũng không ngờ, bất giác, anh lại càng đắm chìm sâu hơn.
Rất nhanh đã đến trang viên Lệ Thuỷ, hai người đến cổng.
Lâm Quân xách rau, Lê Nhật Linh đi trước mở cửa.
Ngón tay vừa chạm vào khoá cửa, còn chưa dùng lực ấn xuống, cửa đã hé ra một khe nhỏ.
Cô ngẩn người.
Lâm Quân phát hiện có gì không ổn: “Sao.
thế?”
Cô do dự: “Trong nhà có người, cửa không đóng chặt.”
Ai mà lại tới thẳng đây vậy, còn biết mật khẩu nữa chứ?
Ngày sinh nhật thật của Lâm Quân chỉ có người nhà và Hà Dĩ Phong biết, người ngoài chỉ biết sinh nhật theo lịch dương, còn sinh nhật theo lịch âm mới là mật khẩu cửa này.
Huống hồ, cho dù có đoán đúng mật khẩu, người ngoài cũng không dám tự ý vào nhà. Các hộ gia đình ở khu trang viên Lệ Thuỷ không giàu