Là bởi vì trong lòng không cam tâm, vì bản thân tức giận tới mức chết tươi.
Nhưng ngay cả lúc sắp chết này, Lê Nhã Tuyết vẫn không thể hiểu được rốt cuộc mình thua kém Lê Nhật Lĩnh ở chỗ nào, và tại sao Lâm Quân lại không cần cô ta.
Lê Nhã Tuyết luôn luôn cảm thấy rằng nếu Lâm Quân có thể dịu dàng với cô.ta hơn một chút, thì cô ta sẽ không bị rơi vào tình trạng như hiện tại.
Lê Nhật Linh tận mắt chứng kiến cái chết của Lê Nhã Tuyết, khi nhịp tim trên máy trở về con số không, một sự sống cứ như thế biến mất trước mắt cô.
Viên Vũ và Lê Hải. Thiên ở bên ngoài phòng bệnh chen vào một bên, ôm lấy thi thể Lê Nhã Tuyết mà gào khóc…
Cảnh tượng người đầu bạc tiễn người đầu xanh thật sự đau thương đến tột cùng.
Lâm Quân chống đỡ cơ thể của cô từ phía sau, cánh tay dài duỗi ra năm lấy bờ vai cô, để cô dựa vào trong lồng ngực mình: “Chúng ta đi thôi.”
“Em muốn tiễn con bé một đoạn đường” Dù sao Lê Nhã Tuyết cũng đã làm em gái cô mười tám năm nay.
“Được.” Lâm Quân đồng ý, gật đầu đáp ứng.
Lâm Quân đi cùng cô đến lễ tang của Lê Nhã Tuyết, vẫn đứng cuối đám người như khách đến tưởng niệm mà không phải là người nhà họ Lê này.
Khi Viên Vũ muốn kéo Lê Nhật Linh lại để nói chuyện thì Lê Nhật Linh trực tiếp quay người rời đi cùng với Lâm Quân.
Mà lúc này, đã là chạng vạng tối.
Lâm Quân tự mình làm tài xế lái xe đưa đón.
Lê Nhật Linh vẫn chưa thể vực dậy tinh thần, nghĩ về những chuyện mà Lê Nhã Tuyết trải qua trước khi chết, hay là dáng vẻ trở mặt vô tình của ông hai nhà họ Lê, cô buồn bã bật cười một tiếng: “Nên coi như là một lời từ lệt hoàn toàn đi… đây vốn dĩ không phải là nhà của em”
“Nhưng bây giờ chúng ta đã có nhà riêng của mình;-Lâm Quân-đưa một bàn tay ra nắm lấy mu bàn tay trằng nõn của cô; đặt ở trên đùi mình.
Sợ làm phiền việc lái xe của anh, Lê Nhật Linh không dám rút lại cũng không vùng vảy nữa.
Cho đến khi trở về chỗ ở mới của hai người, lúc này Lê Nhật Linh mới ngẩng đầu khỏi cửa kính xe: “Lâm Quân, có phải anh đang giấu em điều gì đó không, mà đã giấu giếm lâu rồi.”
Động tác cởi dây an toàn của Lâm Quân dừng lại một chút: “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy,