Sau khi Hạ Huy Thành nói địa chỉ thì bổ sung một câu: “Em đến đây đi, trùng hợp cũng có một người bạn cũ muốn gặp em”
Thế nhưng trong lòng Hạ Lan Châu vẫn còn sợ hãi: “Em sẽ lập tức đến ngay, không cho phép anh không nhận điện thoại của em nữa”
“Được”
Cúp máy, Hạ Lan Châu nhét điện thoại di động vào trong tay Lê Nhật Linh, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Cho dù hai người già của nhà họ Hạ có đuổi theo kêu gào như thế nào cũng không được, bọn họ rất sợ con gái mình làm ra những chuyện điên rồ.
“Lan Châu của mẹ… tại sao con lại cố chấp như vậy chứ! Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Hạ Huy Thành” Bà Hạ vừa khóc vừa nói.
Những lời này vô cùng quen tai, Lê Nhật Linh không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Vào lúc hai người già nhà họ Hạ nhìn thấy Lê Nhật Linh, vẻ mặt không hề hiện lên chút hiền hòa.
Ánh mắt của bọn họ không giống như đang đối diện với bạn thân của con gái, mà lại càng giống như đang nhìn tình địch hơn.
Bà Hạ lau nước mắt, đi tới trước mặt Lê Nhật Linh: “Lê Nhật Linh, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp cô đấy”
Lê Nhật Linh gật đầu hỏi thăm sức khỏe bà ta: “Bác Hạ!”
Ông Hạ quan sát từ đầu tới chân Lê Nhật Linh một lượt, rốt cuộc cũng biết con gái mình kém hơn cô điểm nào, Chẳng trách Hạ Huy Thành lại nhiều năm không quên như vậy.
Cho dù về dáng vẻ bên ngoài hay khí chất bên trong, con gái mình cũng thua xa người phụ nữ trước mắt.
Bà Hạ lại không bình tĩnh được như ông Hạ, con gái bà ta khó khăn như vậy nhưng từ đầu đến cuối cô gái này chỉ có dáng vẻ như đứng ngoài xem kịch.
Tại sao chứ?
Con gái bà ta làm sao lại kém hơn cô gái trước mắt này được!
Bà Hạ đi tới trước mặt Lê Nhật Linh, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô