“Lê Nhật Linh, em không thể thay đổi được gì đâu, đây là số mệnh của em” Dù cô có muốn bỏ đi với Hạ Huy Thành như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô là người của anh, vĩnh viễn là người của anh.
Lê Nhật Linh bị kích thích bởi lời nói đây. nhục nhã của anh, sự thỏa mãn về thể xác càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn.
Lâm Quân dùng sức bóp eo nhỏ của Lê Nhật Linh, lực mạnh đến mức muốn bẻ Bẫy eo của cô.
“Lâm Quân... Lâm Quân...”
“Lê Nhật Linh, em là của anh, anh không cho phép em ở bên cạnh Hạ Huy Thành, em nghe thấy không hả?”
Cô mờ mịt nhìn vào mắt anh, trong ánh nhìn đó xen lẫn sự mỉa mai vô cùng.
Lâm Quân ôm cơ thể cô, thân dưới hạ xuống đè cô lên băng ghế phía sau, hai người dán chặt vào nhau, chưa từng tách ra. Lê Nhật Linh cảm thấy cơ thể nóng rang cả lên, nhịn không được rên một tiếng: “Lâm Quân.”
“Là anh đây, anh sẽ khiến em thoải mái mà, đừng muốn Hạ Huy Thành nữa, được không em? Động tác của Lâm Quân thô lỗ vô cùng hết lần này đến lần khác chôn sâu trong cơ thể cô,