Có người từng nói, người không cài mật khẩu điện thoại, một là tính cách quá khờ khạo, là người vô tư cởi mở không để tâm nhiều chuyện, hai là nội tâm hết sức thâm sâu nhưng lại giấu kỹ đến mức không lộ ra dấu vết.
Hà Vi Nhiên cảm thấy Lê Nhật Linh chính là loại người thứ nhất.
Cậu ta cầm chiếc điện thoại kia lướt xem trong chốc lát, sau đó trả lại cho cô, “Này, trả cho cô, tôi cũng không cần di động của cô làm gì.”
Ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn cậu ta đầy kỳ quái, đưa tay lấy lại điện thoại, sau đó liền phát hiện Hà Vi Nhiên vừa rồi mở ra ứng dụng ghi nhớ, để lại ở thư mực bên trong một chuỗi địa chỉ.
“Đây là chỗ mà bình thường cậu ấy rất hay đến, thay vì cứ ngồi chờ ở công ty như thế này, không bằng buổi tối cô cứ trực tiếp đến nhà cậu ta mà ngồi xổm trước cửa. Một nửa thời gian của Lâm Quân cũng đều ở đây.” Một nơi là nhà chính của người nhà họ Lâm ở khá xa, một nơi là chỗ để mỗi lần say rượu anh sẽ quay trở về. Bởi vì đôi khi ở bên ngoài lêu lổng lỡ tay uống quá chén một chút, anh không muốn đề cho bà Lâm ở nhà chính bắt gặp, như vậy sẽ bị quở trách không được thoải mái.
Ở phương diện nào đó Lâm Quân cũng xem như một người con có hiếu, còn biết tránh đi để làm cho bà Lâm không cần lo lắng, khiến cho cô thầm cảm thấy tán thưởng chút ít.
Địa chỉ nhìn qua không có vấn đề gì, chẳng qua, tại sao Hà Vi Nhiên lại chủ động nói cho cô biết chỗ này của anh?
Tại…ý tốt như vậy?
“Tại sao anh lại tốt bụng như vậy?” Cô không quá tín nhiệm Hà Vi Nhiên, có câu rắn chuột một ổ, bạn bè của Lâm Quân sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ cô.
Phải chăng cậu ta đang suy tính âm mưu gì đó ở phía sau.
Thấy ánh mắt cảnh giác của cô, nụ cười của Hà Vi Nhiên cũng nhạt dần, “Tôi gần đây tin vào thần phật, cái này gọi làm việc thiện, tôi muốn tích đức tu thân một chút để sau này còn tìm được một người vợ an ổn biết nghe lời.”
Lê Nhật Linh híp mắt, “Nhưng hôm nay anh đã giúp tôi đến hai lần .”
Một lần là mang cô lên lầu tìm Lâm Quân, một lần là cho cô địa chỉ này.
Hà Vi Nhiên bị hỏi nhiều mà phiền, “Hôm nay xem như tôi làm luôn phần việc thiện của ngày mai không được sao?”
“À không, đương nhiên là được.” Chỉ cần cậu ta đừng hãm hại mình, cậu ta muốn làm cái gì cũng đều được.
Lê Nhật Linh cầm di động, quyết định tin cậu ta một lần, nếu cậu ta dám lừa chính mình, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ…
tin cậu ta nữa là được.
Hà Vi Nhiên vốn định trực tiếp đưa Lê Nhật Linh qua bên đó, nhưng nghĩ đến tâm trạng phòng bị nghỉ ngờ của cô khi nãy, chính mình làm càng nhiều, trong lòng cô cũng sẽ chỉ nghi ngờ càng nặng, vì thế đành từ bỏ.
Dù có thế nào đi chăng nữa, Lâm Quân cũng xem như là một người đàn ông từng chơi qua rất nhiều người phụ nữ, chuyện với Lê Nhật Linh chắc chắn cũng không cần