Chương 658: Không dính bẫy một lần nào cả
Lâm Quân đến rất nhanh, cô gấp rút ngồi lên xe nhưng Lâm Quân lại nghiêng người đến chỗ của cô và cách mặt của cổ không đến một gang tay, hơi thở nóng rực cũng như đang cố tình phun vào mặt của cô.
Lê Nhật Linh liền đen sầm cả mặt, cô tưởng rằng anh lại muốn làm những chuyện không thể miêu ta được: “Con trai của anh vẫn còn ở bệnh viện!”
“Ừm” Lâm Quân nhẹ nhàng gật đầu nhưng vẫn không rời xa cô, ngược lại anh còn đến sát hơn nữa, khoảng cách giữa hai người ám muội đến mức có thể tạo ra tia lửa, Lê Nhật Linh sợ hãi mà để tay lên trên cửa xe.
“Xong rồi” Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm trạng của anh cũng vui vẻ hơn hẳn và dễ tính giải thích với Lê Nhật Linh: “Anh không biết suốt ngày cái đầu óc của em suy nghĩ cái gì đấy, không một lần nào nhớ thắt dây an toàn cả” Lâm Quân bặm môi lại mỉm cười, dùng chiêu này để đối phó với lại Lê Nhật Linh thực sự là không dính bẫy một lần nào cả.
Nếu như có thể anh lại hi vọng rằng Lê Nhật Linh mãi mãi không nhớ thắt dây an toàn, anh lại càng muốn thắt dây an toàn cho cô suốt đời này.
Lê Nhật Linh liền đỏ ửng cả mặt lên, nhưng tư thế ám muội như vậy, chỉ cần Lâm Quân đột nhiên nóng điên đầu lên, anh sẽ không quan tâm đến là họ đang ở đây với lại bây giờ là lúc nào.
Đương nhiên là cô sẽ suy nghĩ sai lệch đi mà.
“Đi thôi, không phải là Hòa Phong vần còn ở bệnh viện sao?”
Lâm Quân nhếch môi lên, nhưng anh vẫn cố gắng nhịn không cười mà nhìn Lê Nhật Linh, giọng nói hơi chua: “Em còn nhớ quan tâm đến Hòa Phong à?”
“Lâm Quân!” Lê Nhật Linh trừng mắt nhìn anh, cô biết được anh đang trách cô bỏ đi không nói một lời nào và bỏ rơi Hòa Phong ở đây: “Anh chắc chắn Hòa Phong là con của chúng ta chứ?”
“Còn không thì là sao nữa? Không phái là anh nói hết mọi thứ cho em nghe rồi sao? Em còn nghỉ ngờ cái gì nữa?” Lâm Quân đột nhiên nheo mắt lại, anh phát hiện ra trong lời nói của Lê Nhật Linh có chút gì đó không đúng Lê Nhật Linh suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định nói với Lâm Quân: “Có người nói cho em nghe đó là đứa bé anh bồng đến từ nơi khác”
“Vậy Tiếu Cảnh thì sao?” Lâm Quân tức đến mức chỉ biết cười, anh nhìn mặt của cô và hỏi ngược lại cô, làm sao mà những lời nói dối dở tệ như vậy vẫn có thể lừa được Lê Nhật Linh vậy? Từ lúc nào cô đã trở nên ngu ngốc như vậy?
Lê Nhật Linh bặm môi mình lại, cô nhìn chăm chăm dôi mất u sầu của Lâm Quân rồi lên tiếng nói: “Tiểu Cảnh là của