Chương 1080
Trước đây, người nhà họ Lâm không muốn nhắc đến tên cậu.
Nghe Hoàng Ánh kể rằng cậu cũng đi học như những người bạn bằng tuổi, hơn nữa còn học ở trường quý tộc.
Chẳng qua, cậu không giống với hầu hết những con cháu giàu có khác, đi học chỉ để thể hiện với thế giới bên ngoài.
Tính tình cậu lầm lì, thích đọc sách, nên về cơ bản không có bạn bè.
Trong những năm qua, cậu chỉ biết phân biệt tốt và xấu thông qua sách vởi Vì không ai dạy cậu điều gì đúng, điều gì sai, điều gì nên làm, điều gì không nên làm? Có thắc mắc thì nên hỏi ai? Bị bắt nạt thì nên khóc lóc với ai?
“Sai lầm của thẳng bé gần như đã trả hết rồi!” Lê Nhật Linh thở dài, nhìn thoáng qua Hoàng Ánh.
“Mấy năm gần đây thật không dễ dàng gì với thăng bé”
Hoàng Ánh khẽ gật đầu, vì chồng bà nên bà có thành kiến với Lâm Niệm Sơ, nhưng tính tình bà thật sự không xấu.
“Cha, mẹ, Lâm Quân, con nghĩ rằng có một số việc chúng ta nên đưa ra quyết định công bằng cuối cùng.”
Ánh mắt của Lê Nhật Linh rất kiên định, dường như đã có quyết định quan trọng.
“Em muốn nói gì?”
Lâm Quânthuận tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, hỏi cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Chúng ta hãy buông bỏ từ tận đáy lòng mình! Buông bỏ thành kiến với Lâm Niệm Sơ, cho cậu bé một khởi đầu mới cũng như cho chúng ta một khởi đầu mới”
“Anh cũng cảm thấy vậy”
Lâm Quân gật đầu và chạm vào đầu người phụ nữ nhỏ bé.
Lúc trước anh yêu Lê Nhật Linh là vì sự hiền lành và kiên trì của cô, cũng như sự rung động không nói nên lời từ trái tim, nó dần trở thành trách nhiệm và thói quen.
Bây giờ, trái tim anh vẫn đập mạnh mẽ trước sự lương thiện của cô.
Lê Nhật Linh nở nụ cười, Lâm Quân mãi mãi ủng hộ cô, về điểm này anh chưa từng thay đổi.
Cô lại nghiêng đầu nhìn cha Lâm và Hoàng Ánh, có vẻ như muốn hỏi ý kiến của bọn họ.
“Cha không có ý ki Cha Lâm gật đầu thở dài,