Edit: Phạmnhi
Nhiều hơn một nguồn thu nhập, trong lòng Cảnh Vân Chiêu thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mà nghĩ đến chậu lớn Thanh Hoa đặt ở trong không gian, lại không nhịn được suy nghĩ.
Kiếp trước người thương nhân thu mua chậu lớn Thanh Hoa cũng không phải ôm cây đợi thỏ, mà là lan truyền tin tức về chậu lớn Thanh Hoa ra ngoài, bởi vì có một ông lão ở thành phố Ninh đối với đồ sứ hết sức si mê, nên lúc này sẽ chú ý đến, mà bây giờ đồ ở trên tay cô, nếu là giữ nguyên hiện trạng, sợ rằng chậu lớn Thanh Hoa không ai biết được, sẽ không bán được.
Suy nghĩ tỉ mỉ một lúc sau, trên đường trở về, Cảnh Vân Chiêu thuận tiện đi một chuyến đến cửa hàng đồ điện, mua một chiếc máy vi tính, dù sao tốc độ Internet luôn nhanh hơn một chút so thực tế.
Hai ngày sau, Cảnh Vân Chiêu xử lý xong Internet, mở ra một trang web đồ cổ nổi tiếng, điền thông tin và hình ảnh chậu lớn Thanh Hoa lên, để lại phương thức liên lạc.
Đồ vật có giá trị hơn 20 triệu đặt trên tay khó làm cho người ta có thể an tâm, mà bây giờ, an tâm chờ đợi là được.
Nhưng mà điều làm cho Cảnh Vân Chiêu vui mừng chính là, không tới một tuần, cô nhận được điện thoại.
Dĩ nhiên, mấy ngày nay nhận được không ít những cuộc điện thoại khác, nhưng đều không phải là những gì cô muốn, trong đó hầu hết mọi người không cách nào xác định chậu lớn của cô có phải hàng thật hay không, vì vậy giá tiền được giữ lại, cùng lão nhân kiếp trước bất đồng.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của đối phương có chút tang thương, vừa gọi liền báo tên của mình.
Ông lão họ Đường, giới thiệu mình xong, âm thanh có chút kích động, liên tiếp lại nói: "Cháu là người huyện Hoa Ninh sao? Chậu lớn Thanh Hoa chưa có bán đi phải không?"
"Còn không có." Cảnh Vân Chiêu lúc này mới mở miệng.
Lập tức, này ông lão họ Đường thở phào nhẹ nhõm, bất động cùng lúc, lại ngẩn người một chút, giọng nói bên kia điện thoại là phụ nữ? Hơn nữa nghe giống như rất trẻ?
Nhưng mà giờ phút này ông cũng không nghĩ được nhiều như vậy: "Vậy thì tốt, là như vậy, ta muốn mua lại chậu lớn Thanh Hoa, cháu xem chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào thì tốt?"
Ở thời kỳ Hồng Vũ chậu lớn Thanh Hoa không thấy nhiều, giữ được hoàn hảo như vậy càng không cần phải nói, đồ tốt như vậy bảo cháu trai ông thay
thế ông đi thu mua ông không thể yên tâm.
Hơn nữa, luôn luôn thấy tận mắt một lần mới được, những tên nhóc trong nhà kia thì biết cái gì?
"Cháu còn đi học, không có thời gian đi Ninh thị." Cảnh Vân Chiêu cũng có chút khó khăn nói.
Đi học? Ông lão có chút bối rối, nhưng là không có suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng: "Như vậy đi, ngày mai, không, liền hôm nay ta liền sẽ đi một chuyến đến huyện Hoa Ninh, Thiên Hương Lâu chắc cháu biết chứ? Ta sẽ để người đặt một căn phòng riêng ở đó, buổi tối sáu giờ ở đó nói chuyện đi!"
Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một chút, sáu giờ quả thật rất hợp thích, rất tự nhiên đồng ý.
Chỉ là vừa nghĩ tới Thiên Hương Lâu, Cảnh Vân Chiêu lại có chút bất đắc dĩ, sẽ không gặp phải Lê Thiếu chứ?
Ngược lại cô đối với Lê Thiếu Vân không có ác ý, nhưng chính là cảm thấy thái độ của Lê Thiếu Vân lần trước đối với cô quá mức kỳ quái, cố tình hắn vừa phong cách lịch thiệp, nhìn như hơi quá nhưng lại làm người ta nhìn không ra điều gì sai, một người phức tạp như vậy cách xa một chút tương đối tốt.
Thời gian ngày hôm nay, Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được nghĩ tới chuyện chậu lớn Thanh Hoa, khó có được thời điểm đang đi học mất tập trung một lát, khiến Tiêu Hải Thanh liên tiếp cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng cô lại gặp phải phiền toái gì.
Nếu nói là phiền toái, đó thật không có, kiếp trước kiếp này, mấy ngày nay coi như là thoải mái nhất rồi.
Bởi vì mỗi một ngày cô đều có thể nhìn thấy bộ dạng Kiều Hồng Diệp bị người khác chơi đùa.
Thậm chí cơ hồ mỗi lần Kiều Hồng Diệp đi ngang qua cửa lớp thời điểm, Kiều Hồng Diệp đều là một bộ dạng xấu hổ muốn chết thậm chí còn cắn răng nghiến lợi, ngay cả chỗ ngồi của cô ta cũng bị những bạn học khác liên tục mấy lần chuyển đến bên đống rác, các giáo viên lớp hai cũng không có biện pháp ngăn cản.