Beta: ღDuღ
Đầu của Kiều Úy Dân đau như muốn nứt ra, có chút buồn bực: “Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm gọi hồn à! Có chuyện gì thì nhanh lên nói, đừng ảnh hưởng lão tử đi ngủ!”
Trong lòng Kiều Hồng Diệp bực tức, nhưng lại hết cách với Kiều Úy Dân, chỉ có thể kiên trì nói: “Ba ba, con cùng chị xin phép nhiều như vậy ngày, hôm nay cũng không cần đi học, chỉ cần buổi tối có thể trường học là có thể, nhưng chị sớm như vậy liền đi, ba nói chị ấy có phải lại đi gặp những tên côn đồ đó hay không?”
Kiều Hồng Diệp vẫn xin phép ở nhà, lúc này lại không biết, những tên hỗn đản đó ngày hôm qua đã bị bắt quy án.
Trường học bởi vì cố kỵ Cảnh Vân Chiêu đang để tang mẹ, lại còn là học sinh, nên cố kỵ cảm xúc của cô, mới không có báo cho biết, nhưng chỉ cần cô đến trường học, Lão sư nhất định dẫn cô đến cục cảnh sát để nhận diện.
Kiều Úy Dân mơ mơ màng màng mở to mắt: “Con nói chị con đã ra ngoài rồi hả?”
Kiều Hồng Diệp vội vàng gật gật đầu: “Hiện tại mới hơn bảy giờ a, liền tính ngồi xe đến thị trấn cũng sẽ quá chín giờ, ba ba, ba nói chị ấy hẳn thích cùng những tên côn đồ ở chung với nhau? Bằng không vì cái gì mà đi vội a? Đúng rồi, cơm, cơm cũng chưa làm...”
Nhiều năm qua, đồ ăn trong nhà cùng với lớn nhỏ việc nhà đều là do Cảnh Vân Chiêu xử lý, nhưng gần đây rất kỳ quái.
Bởi vì gần đây trong nhà người tới tương đối nhiều, Cảnh Vân Chiêu không những làm cơm, mà còn làm được vô cùng tốt, thân thích bằng hữu cũng khen cực kỳ, nhưng những việc nhà này cũng không thấy cô làm, bởi vì chuyện vốn nhiều, cho nên cô ta và ba cũng không để ý.
Nhưng hôm nay lại rất nghiêm trọng, Cảnh Vân Chiêu năm sáu giờ đã rời khỏi giường đến phòng bếp lăn qua lăn lại, cô ta vốn tưởng rằng sau rời giường là có thể hầm đồ ăn lại ăn, lại không nghĩ rằng, trong nồi cháo một giọt không dư thừa, Cảnh Vân Chiêu chỉ làm cho chính mình ăn!
Không chỉ có như vậy, đêm qua cô ta kêu Cảnh Vân Chiêu giặt quần áo nhưng hôm nay tất cả đều vất ở trước cửa nhà, Cảnh Vân Chiêu vậy mà không giặt quần áo cho cô!
Cùng trước kia so sánh, trước sau chênh lệch để cho Kiều Hồng Diệp khó có thể chịu được.
Mà còn đừng nói là Kiều Hồng
Diệp, liền ngay cả phản ứng của Cảnh Vân Chiêu thì Kiều Tử Châu đã chịu không nổi, ở trong phòng mắng vài câu.
Kiều Úy Dân vừa nghe lời này, đại não cũng thanh tỉnh rồi.
Mặt âm trầm, qua một lúc lâu sau mới nói: “Hồng Diệp, con đi làm cơm, còn nha đầu Vân Chiêu kia, chờ nó trở lại cha không đánh chết nó không được! Tuổi còn nhỏ vậy mà cùng côn đồ yêu đương, không lo học cho tốt!”
Kiều Hồng Diệp vừa nghe đến việc để cho chính mình nấu cơm, có chút không vừa ý, nhưng nghĩ lại thuận thế nói: “Ba, trong trường học mọi người nói chị ấy bị những tên côn đồ này bao dưỡng rồi... Thấy chị ấy sa ngã như vậy trong lòng con thật sự rất khổ sở, nếu không... Nếu không ba để cho chị ấy về nhà một đoạn thời gian, để cho chị ấy cùng những tên côn đồ này phân rõ giới hạn đi!”
Kiều Hồng Diệp tim đập đều nhanh hơn, cô ta nằm mộng cũng muốn để cho Cảnh Vân Chiêu về nhà, không có Cảnh Vân Chiêu, cô liền là xứng với tên thực toàn bộ danh hiệu đệ nhất, người nào cũng sẽ không nói cô ta không bằng dã chủng kia rồi!
Kiều Úy Dân vừa nghe, liếc mắt nhìn con gái một cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Bất quá sau vài giây, liền gật đầu nói: “Đề nghị của con cũng không phải không thể thực hiện, lão tử nuôi con nhỏ kia nhiều như vậy năm, để cho nó đọc sách đến trường cũng không phải là để cho nó đi quyến rũ đàn ông! Giữa trưa cha với con đi trường học, thuận tiện dẫn nó về nhà!”
Trong đầu Kiều Úy Dân không nhịn được nhớ tới dáng người gầy linh lung kia, lại cảm thấy được thân thể khó có nhịn kích thích.
Vợ ông đã chết, sau này khẳng định cũng là muốn kết hôn với người vợ thứ hai.
Bất quá trong lòng ông cũng rõ ràng, đến lúc đó cưới người phụ nữ đó tuyệt đối không có khả năng trẻ tuổi, mà ông nuôi Cảnh Vân Chiêu nhiều như vậy năm, như thế nào cũng không thể không công tiện nghi cho người khác, cho dù là không thể làm chút gì, ở nhà nhìn cũng được.