Vừa nhìn thấy Lữ Giai, Cảnh Vân Chiêu đã nghĩ đến đúng là bốn chữ “Oan gia ngõ hẹp."
Tính tình Lữ Giai khá tuỳ tiện, mặc dù dáng dấp xinh đẹp và đáng yêu không bằng Kiều Hồng Diệp, nhưng cô ta cũng coi như may mắn, có mấy người anh họ yêu thương cô ta, như Mặc Lục, Lâm Tùng và Nhất Điểm Hồng, cho dù Lữ Giai không phải là một mỹ nhân, nhưng những người anh họ này vẫn rất cưng chiều cô ta, hơn nữa thường xuyên đi cửa trường học đón cô em họ này tan học, trong trường học có rất nhiều người hâm mộ cô ta.
Chỉ thấy sau lưng Lữ Giai, đứng bốn nam sinh, lớn hơn 20 tuổi, nhỏ nhất cũng là khoảng mười bảy mười tám tuổi.
"Cô ta chính là Cảnh Vân Chiêu?! Em nói là con nhỏ đó sao?" Một người trong đó bỗng nhiên tức giận hỏi.
"Anh Ba, chính cô ta hãm hại em đó! Rõ ràng là em bị thua thiệt, cô ta ở trước mặt giáo viên oan uổng em đánh cô ta! Bởi vì cô ta mà cha mẹ cũng không tin em!" Lữ Giai tức giận tố cáo.
"Thực con mẹ nó*** tiện! Giai Giai em hãy yên tâm đi! Anh nhất định giúp em hả giận!" Anh họ thứ ba (anh Ba) vừa nói xong, bốn người trực tiếp làm thành một vòng, chặn Cảnh Vân Chiêu ở đầu đường.
Lữ Giai giương ở bên ngoài, vẻ mặt hài lòng: "Anh, bên ngoài nhiều người, mang cô ta đi vào trong hẻm nhỏ rồi nói."Sun520 - Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Lúc này, ban đêm gió lớn, cũng không có một mèo hoang nào, cô ta cũng không tin còn có thể để cho Cảnh Vân Chiêu chạy? Hơn nữa vào trong hẻm nhỏ, chính là đánh người thành bánh màn thầu, cũng sẽ không có người biết là ai làm!
Thừa dịp người đông thế mạnh, Lữ Giai trực tiếp lôi Cảnh Vân Chiêu, uy hiếp cô đi về phía hẻm nhỏ.
Con đường này không có nhiều người, càng không có camera, căn bản không có người chú ý, trong mắt Cảnh Vân Chiêu thoáng qua một chút u ám, nhìn như rất phối hợp, một đường ỡm ờ đến chân tường tối tăm bên trong.
"Dáng vẻ con nhỏ đáng ghét đó rất đẹp mắt nha, nhưng loại người như thế, chính là đưa cho mấy anh em chúng ta, chúng ta cũng nhìn cô ta thật gai mắt! Giai Giai, em nói đi, phải làm sao, chúng ta giúp em, em muốn thế nào cũng được!" Một người anh họ khác lại nói.
Lữ Giai nhổ nước miếng ngay tại chỗ, chà xát, lúc này mới tiến lên: "Cảnh Vân
Chiêu, mày quỳ xuống cầu xin tao đi? Không chừng tao nhất thời mềm lòng bỏ qua cho mày đó!"
Cảnh Vân Chiêu nắm chặt quả đấm nhỏ, trong đầu nhớ lại một số võ công.
"Giả bộ thanh cao cái gì! Mày tin tao lột quần áo của mày không còn một mống hay không! Trời lạnh như thế này, nhìn qua trời sẽ mưa đấy, nếu mày không có quần áo, không chừng sẽ chết rét ở chỗ này đó! Đúng rồi, tao còn mang điện thoại di động, quay đầu lại chụp hơn mấy tấm hình mày không mặc quần áo, để cho mày mãi mãi không lăn lộn nổi ở huyện Ninh Hương này!" Lữ Giai giống như gà trống hưng phấn, gào khóc quát to.
Nhưng cô ta gào một lúc lâu, cũng không thấy Cảnh Vân Chiêu đáp lại.
Đặc biệt là dưới bóng tối, dáng vẻ u ám, giống như quỷ, thâm nhập vào người.
Lữ Giai trừng mắt, chờ nhìn thấy cảnh dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi của Cảnh Vân Chiêu, vậy mà, một lát sau, lại thoáng thấy nụ cười của Cảnh Vân Chiêu, một nụ cười quả thật có chút đáng sợ.
"Mày cười cái gì!" Con ngươi Lữ Giai đều muốn trợn lên.
Cảnh Vân Chiêu nhíu mày, đưa tay cởi áo khoác mỏng trên người xuống.
"Ồ, chủ động như vậy ư, tao cho mày biết, mấy anh họ của tao cũng không thèm dáng vẻ này của mày đâu!” Lữ Giai trợn trắng mắt giễu cợt nói.
Chỉ tiếc vừa nói lời này xong, lại thấy Cảnh Vân Chiêu quấn áo khoác mỏng ở trên tay, như một quyền sáo vậy, không biết cô ta (CVC) muốn giở trò quỷ gì.
"Mày có phải muốn ăn đòn hay không!?" Lữ Giai lại gào lên.
"Phịch!" Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu đánh một quyền vào xương sống mũi của cô ta!
Sau khi quấn áo lại, sức lực này có chút mềm nhũn, nhưng hơi sức của Cảnh Vân Chiêu cũng không giống như vậy, một quyền này đi xuống cũng không nhẹ, mà mấy huynh đệ vừa nhìn thấy, lập tức tức giận, đưa tay đánh về phía Cảnh Vân Chiêu!