Edit: Sun520 – Diễn Đàn.Lê.Quý.Đôn
Tiêu Hải Thanh chỉ sợ trên người Cảnh Vân Chiêu không mang theo nhiều tiền mặt, nên cô nhắc nhở trước một chút, vốn định móc tiền ra, lại lo lắng đả thương lòng tự ái của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng cũng rất rối rắm suy nghĩ này.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu lại thật giống như người không có chuyện gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó an an ổn ổn ngồi xuống.
Màu sắc tất cả các món ăn này đều là đặt trước tốt rồi, Cảnh Vân Chiêu vừa đúng cũng đói bụng, dù sao chỉ có hai người cô và Tiêu Hải Thanh, hoàn toàn không cần phải dè dặt khách khí, trực tiếp bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Gia cảnh Tiêu Hải Thanh tốt, lúc chọn món ăn cũng không nghĩ quá nhiều, mắt nhìn một số món ăn tình sảo đắt tiền, cũng có chút đứng ngồi không yên.
Đằng trước thức ăn lạnh thì còn có thể tiếp nhận, nhưng đến phía sau......
"Quế trai ngọc kèm châu liên tục, Uyên Ương Phỉ Thúy Kim Yêu Đái, Bích Ba Du Long tình ý dài, long phượng vỗ cánh ngất trời bay,......" (nguyên văn)
Trên thực tế, cũng chính là nước xốt chiên xào, tôm hùm tỏi, cổ pháp chưng Thạch Ban, vây cá mập Phật......(Edit: Không biết đúng hay không?)
Dĩ nhiên, đây vẫn chỉ là một phần nhỏ, vì tranh giọng điệu, Tiêu Hải Thanh gần như là gọi món chính bên trong một lần, trước không nói tên thức ăn mờ mịt đoán không ra là cái gì, chính là ăn vào trong miệng cũng là rất lạ, thậm chí bên trong này có chút xanh xao, trước kia Cảnh Vân Chiêu nghe cũng không có nghe qua.Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Cái đó...... Vân Chiêu, đồ mắc như vậy mà mình lại để cho một mình bạn trả tiền cũng rất xin lỗi đi, nếu không như thế này, chúng ta mỗi người trả một nữa được không?" Tiêu Hải Thanh thử dò xét nói.
Cảnh Vân Chiêu đang ăn vui vẻ: "Không cần phải như vậy, nói mình mời khách mà, món ăn hơi nhiều một chút cũng không còn quan trọng, đóng gói lại mình xách về, chỗ mình ở còn có hai người bạn, đặt ở trong tủ lạnh ăn trong nhiều ngày."
Cảnh Vân Chiêu vừa nói như thế, Tiêu Hải Thanh tội lỗi hơn: "Trách mình đi, mình chỉ muốn vui vẻ, cũng không có đúng mực."
"Bạn biết là tốt rồi, lãng phí đáng xấu hổ, cho nên bạn phải ăn nhiều vào, chúng ta phải tiêu diệt các thức ăn này sạch sẽ mới được!" Cảnh Vân Chiêu vùi đầu tiếp tục, dù sao trong nhà cũng không có người ngoài, vuốt vuốt tay áo, đột biến nhanh như gió.
"Mình còn tưởng rằng học sinh giỏi đều là người không có thái độ ăn như thế, hoá ra khả năng của bạn là như vậy." Vẻ mặt
Tiêu Hải Thanh sầu não không nhịn được cười nói, nét mặt kia càng thú vị hơn.
Nhưng Tiêu Hải Thanh cũng thầm thở dài một tiếng, đừng thấy hành động này của Cảnh Vân Chiêu có chút lôi thôi lếch thếch, tại sao không thể nhìn ra được dáng vẻ thô tục chứ, hành động giống nhau rơi vào không cùng một người thật là hoàn toàn khác nhau.
Nhìn Cảnh Vân Chiêu ăn hương vị ngọt ngào như thế, Tiêu Hải Thanh cũng không nhịn được chép miệng, cuối cùng bằng bất cứ giá nào: "Bạn chậm một chút, để lại cho mình một chút đi...... A a a! Thức ăn này thật là ngon nhất, trở lại một hớp, không cho phép giành với mình......"
Hai người ăn khí thế ngất trời, chỉ chốc lát cửa phòng bao này lại mở ra.
"Hai vị khách, khách lầu dưới tặng cho các người một dĩa hải sản đắt tiền, xin từ từ dùng." Phục vụ viên khách khí đã bưng lên, hai người vừa nhìn, nhưng chỉ thấy là cá ăn còn dư lại hành trộn đậu hũ mà thôi.
Khách lầu dưới? Trừ Diệp Thanh cũng không còn có người khác.
Tiêu Hải Thanh không có lên tiếng, Cảnh Vân Chiêu đưa tay lấy một món ăn đưa vào trong tay nhân viên: "Làm phiền cô đưa cái này trở về, cũng nói cho bạn học nữ đưa đồ ăn cho cô, hãy nói...... Thức ăn này mùi vị không tệ, để cho bạn ấy nếm một chút nhỏ, nếu như bạn ấy hỏi tên món ăn cùng với ngyên liệu, nói thật là được."
Cảnh Vân Chiêu cũng không hào phóng như vậy, đưa về món ăn này thật sự là sơn hào hải vị, được đặt tên là San Hô Bách Hoa Bào, màu nước tươi đẹp, nhưng chỉ còn lại nước canh cùng với trang sức khắc hoa phía trên mà thôi, món ăn này giá trị hơn 1600, Diệp Thanh nhìn trúng một cái sợ là có thể tức giận hộc máu thôi.
Cảnh Vân Chiêu chưa từng có ý tứ khoe của, nếu như Diệp Thanh không trêu chọc cô, bữa cơm này cô an tâm ăn cơm còn chưa tính, cố tình đối phương lại đuổi tận cùng không buông, tự tìm khó chịu.