Những y thuật này vẫn có chút khó khăn với người mới như Cảnh Văn Chiêu, cũng may những kiến thức y thuật được khắc sâu trong đầu cô, miễn là có chỗ nào không hiểu, chỉ cần nghĩ lại thêm một chút, trong đầu liền tự động hiện ra giải thích.
Bên ngoài qua một ngày một đêm, trong không gian cũng đã là năm ngày, Cảnh Vân Chiêu cảm giác sau khi hấp thu linh ngọc, sức mạnh lý giải cũng tốt lên rất nhiều, bởi vậy tiến bộ cũng rất thần tốc, những dược liệu đơn giản với cô mà nói đã không tính là hoàn toàn không biết gì cả.
Thứ Hai, là thời gian trở lại trường.
Cảnh Vân Chiêu và hai chị em Kiều gia cùng đến trường, mà trường này trong huyện Hoa Ninh cũng là số một số hai.
Mà Cảnh Vân Chiêu sông bên trong trấn Ninh Hương, dựa vào bản lĩnh thật sự thi đậu trường này, học sinh ít đến thương cảm, mà Cảnh Vân Chiêu lại có điểm cao nhất để tiến vào, không chỉ được miễn học phí, còn nhận được một phần học bổng phong phú, tên tuổi cũng vô cùng nổi tiếng rồi.
Từ thôn trấn đến thị trấn, đi xe hơn một tiếng, trên đường đi Cảnh Vân Chiêu đều mang theo khẩu trang, tóc dài có chút lộn xộn.
Quần áo trên người cô mặc vĩnh viễn đều là của Kiều Hồng Diệp không cần nữa, căn bản không cần cô làm gì họ cũng biết.
Vừa vào trường học, liền có người chỉ trỏ.
Chẳng qua là trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng, phản ứng của những người này cũng không phải là bởi vì trang phục lúc này của cô, mà là chuyện hai ngày trước cô dây dưa cùng với mấy tên lưu manh kia.
“Cảnh Vân Chiêu! Lão sư nói cô trước khi thi tới văn phòng một chút!” Vừa vào lớp, liền có người trào phúng nói.
Trong loàng Cảnh Vân Chiêu sớm đã đoán được, kiếp trước bởi vì cô bị tiêu chảy, sau đó Diệp Cầm qua đời cô lại bất đắc dĩ bị đuổi học, dẫn đến chuyện này luôn trở thành dơ bẩn trong cuộc đời cô, không có cơ hội giải thích.
Mà chủ nhiệm lớp trên thực tế vẫn tương đối quan tâm tới cô, vẫn không tin cô là người như vậy, chỉ tiếc sau khi bị đuổi học lúc lão sư đến đây khuyên nhủ, lời đồn đãi trên thôn trấn đã quá nhiều, khiến cho người ta không thể không tin.
Cảnh Vân Chiêu cũng không ngừng lại, quay người liền đi.
Sau lưng, lập tức vang lên giọng nói châm chọc khiêu khích của mấy bạn học.
“Hừ, đúng là giả bộ thanh cao! Mấy cậu không thấy được, hôm
thứ sáu mấy tên lưu manh rất thân mật nhiệt tình với cô ta! Hơn nữa tớ còn nghe nói bình thường cô ta dựa vào những tên tiểu lưu manh khi dễ em gái của cô ta không ít đâu!”
“Không phải là hai chị em sao? Không thể nào đâu...”
“Cậu thì biết cái gì, Cảnh Vân Chiêu là con chồng trước khi mẹ cô ta tái giá với người chồng sau, không phải là cùng cha! Hơn nữa cậu nhìn họ xem có chút nào giống chị em không? Mỗi lần có cuộc thi nào cũng bỏ cách xa Kiều Hồng Diệp vạn dặm mới cam tâm tình nguyện! Chưa thấy ai vô liêm sỉ như cô ta...”
...
Những lời nói như vậy trước kia cô nghe không ít, Cảnh Vân Chiêu cũng làm không nghe thấy.
Bởi vì hôm nay là tháng khảo thi, trong văn phòng chất đầy bài thi của học sinh, những lão sư cũng vô cùng yên tĩnh.
Cảnh Vân Chiêu vừa vào cửa, liền mấy người lão sư cũng vụng trộm nhìn.
Lớp học của Cảnh Vân Chiêu là nhất ban, chủ nhiệm lớp là cô giáo, họ Kim, đeo mắt kiếng, một đầu tóc ngắn lão luyện, tuổi tác không tính là lớn, chỉ mới hai mươi tám hai mươi chín tuổi mà thôi.
Vừa thấy Cảnh Vân Chiêu, Kim lão sư cũng có vẻ mặt phức tạp, đẩy kính mắt, nhìn về phía cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua.
“Kim lão sư.” Cảnh Vân Chiêu lễ phép kêu một tiếng.
Kim lão sư thở dài, “Cảnh Vân Chiêu, em biết cô kêu em lên đây vì chuyện gì không?”
“Em có lẽ cũng đoán được một chút, có điều Kim lão sư, em cũng có chuyện muốn nói với cô.” Cảnh Vân Chiêu nói xong, gỡ khẩu trang trên mặt ra.
Chỉ thấy khuôn mặt cô có chút sưng đỏ, nhìn qua chính là bị đánh.
Trong lòng Kim lão sư cả kinh, “Mặt em bị sao vậy!?”
Một học sinh tốt lại bị người đánh? Ai làm? Chuyện này còn phải hỏi sao!