Edit: Phạmnhi
Từ giọng nói đối phương Cảnh Vân Chiêu đại khái có thể đoán được người này khoảng ba mươi tuổi, có chút tính côn đồ, trong miệng đang hút một điếu thuốc lá, từ bên kia điện thoại di động vẫn có thể nghe được tiếng đối phương nhả ra vòng khói.
"Nói về mục tiêu." Thái độ Hoa Tặc nhàn nhã, có vẻ thích đùa giỡn."
"Một nữ sinh mà thôi, mười lăm tuổi, chỉ yêu cầu các ngươi quấy rầy cô ấy, chụp một ít hình đơn giản mà thôi." Cảnh Vân chiêu trả lời.
"Không cần sâu hơn một bước?" Hoa Tặc đối với yêu cầu như thế hiển nhiên cảm thấy không quá hứng thú, mấy việc nhỏ thế này, đoán chừng cũng không có bao nhiêu tiền.
Làm sao Cảnh Vân Chiêu có thể không nghe ra ý tứ của đối phương, chỉ là mặc dù cô có thù oán với Kiều Hồng Diệp, nhưng nếu làm theo lời Hoa Tặc sâu hơn một bước, đối với cô căn bản không có chỗ tốt, cho nên trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, làm theo lời tôi nói, tiền đặt cọc hai vạn, sau khi việc thành công sẽ cho ngươi thêm ba vạn."
Nói ra lời này, đối phương ngẩn người một chút, một giây sau, Cảnh Vân Chiêu không nghe thấy tiếng hút thuốc nữa: "Được, gửi tư liệu mục tiêu qua tin nhắn cho tôi."
Cảnh Vân chiêu dứt khoát cúp điện thoại, hoàn thành theo yêu cầu của Hoa Tặc.
Chờ nhận được tin nhắn xác nhận của đối phương, lúc này mới chuyển tiền qua.
Chỉ là Cảnh Vân chiêu không biết lúc này vẻ mặt Hoa Tặc như đùa giỡn đang nhìn cái tên Kiều Hồng Diệp trên điện thoại di động, ánh mắt trợn ngược, trong miệng phát ra tiếng: "Chậc chậc".
"Hoa ca sao vui mừng như vậy? Có chuyện tốt à?" Một người đàn ông đi tới bên cạnh, sau khi đưa đầu nhìn xong cũng rất vui vẻ: "Ồ, đây không phải là bạn gái nhỏ của Tào Hành hay sao? Tên Tào Hành kia trốn thật lâu, nếu không phải vì đạo nghĩa, chúng ta sớm tìm con bé này nói chuyện rồi, thế nào, hiện tại muốn phá giới?"
Mọi người lăn lộn đã lâu, mặc dù làm không ít chuyện thất đức, nhưng vì an toàn cũng vì một chút lương tâm, rất ít khi ra tay với học sinh, trừ phi có người ra giá cao.
Nhưng cố tình trước kia Tào Hành vì Kiều Hồng Diệp này mà nhiều lần ra tay, sau còn mang theo mấy huynh đệ đến cổng trường học uy hiếp một nữ sinh, nếu là thành công cũng thôi đi, mất cả người lẫn của còn không nói, còn đưa mấy huynh đệ vào tù.
Mà Tào Hành cũng lẩn trốn, nếu không phải là tài sản
của hắn ta bị khống chế, người nọ đã sớm chạy mất dạng rồi.
"Phá giới cái gì? Đây là mục tiêu của người thuê, năm vạn chỉ yêu cầu quấy rầy cô ta chụp một chút hình, kẻ ngu mới không nhận!" Hoa Tặc liếc đối phương một cái: "Buổi sáng thứ hai liền động thủ, trước kia chúng ta đã ngứa mắt nha đầu này, thừa cơ hội này cũng muốn dạy dỗ trừng trị thích đáng một chút!"
Lúc này một khách sạn nhỏ, Kiều Hồng Diệp hung hăng hắt hơi một cái.
Hôm nay thứ sáu, nên về nhà thả lỏng một chút, cô lại vì yêu cầu của Kiều Uý Dân ở lại thị trấn, lại lo lắng bị các bạn học chú ý tới, cho nên chỉ có thể ở ngoại ô Ôn Hinh Hoa Uyển tìm một cái khách sạn nhỏ.
"Rầm rầm rầm!" Tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp nhảy dựng, hơn nửa đêm thế này, ai sẽ tới?
Thận trọng đi tới trước cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Mở cửa, là tôi!"
Tào Hành!? Sao hắn ta ở đây!
Trước mấy mấy tên côn đồ vì chặn đường Cảnh Vân Chiêu bị bắt, duy chỉ có Tào Hành chạy thoát, cô cho là Tào Hành gặp chuyện không may, tại sao hắn vẫn ở lại trong thị trấn, thậm chí...... Thậm chí tìm được cô?
Kiều Hồng Diệp nhịn không được hốt hoảng, nhưng trong lòng cô rõ ràng, tính khí Tào Hành nóng nảy, nếu cô làm hắn tức giận không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên Kiều Hồng Diệp tay chân vội vàng mở cửa.
"Làm sao anh biết tôi ở đây?" Kiều Hồng Diệp sợ hãi hỏi.
Trên mặt Tào Hành râu ria xồm xàm, sau khi vào nhà lập tức đóng cửa: "Ta đã nhìn chằm chằm em mấy ngày này rồi, bình thường không có cơ hội tìm em, cũng may hôm nay em không về nhà."
Trên mặt Kiều Hồng Diệp hoảng hốt, đã mấy ngày?! Trong khoảng thời gian này cô vẫn bị Tào Hành theo dõi!?