Chương 16
Edit & Beta: Mina
Đầu gối anh đè lên đùi cô, dễ dàng khiến cô không thể cử động.
Vốn Trì Yên chỉ định chuyển đề tài, vậy mà đột nhiên phát hiện anh thật sự hơi phát sốt.
Tay Khương Dịch nóng, hơi thở cũng nóng, Trì Yên nói xong muốn duỗi tay sờ thử trán anh, kết quả còn chưa chạm vào đã bị anh nắm tay kéo trở lại.
"Khương Dịch?"
"Ừm."
Khương Dịch hơi đẩy cô về phía sau, ôm cô từ sau lưng, tay đỡ tường, sức nặng trên người anh được không chế không ít, cằm khẽ tựa trên bả vai Trì Yên, lúc nói chuyện có khí nóng thổi sượt bên tai Trì Yên: "Không phát tao ( 发骚 ) (*)."
(*) Từ 骚 [ sāo ] trong 发骚 [ fā sāo ]: phóng đãng, lẳng lơ, khêu gợi, ve vãn... ( Ai đọc H sẽ hay thấy từ này đó. _(:зゝ∠)_ )
Còn 发烧 [ fā shāo ]: phát sốt. ( Từ xuất hiện ở cuối chương 15. )
Anh cố ý xuyên tạc ý tứ Trì Yên.
Mặc dù Trì Yên là người phương Nam, nhưng bình thường nói chuyện không mang theo nhiều khẩu âm, cảm mạo vài ngày cũng không tệ lắm, không tồn tại vấn đề phát âm không rõ.
"Không biết xấu hổ."
Trì Yên duỗi tay véo tay anh một cái, da thịt trên cánh tay anh căng đầy mạnh mẽ, cô lại không dùng nhiều lực, chỉ như gãi ngứa, người bị cô véo một chút phản ứng cũng không có.
Khương Dịch vẫn tư thế ôm cô trong ngực, không động đậy cũng không nói chuyện.
Thậm chí Trì Yên cảm giác cô đang ôm cái lò hỏa, thời gian càng lâu, nhiệt độ cơ thể cô càng nóng.
"Có phải anh phát sốt không?"
Trì Yên sờ trán anh lần nữa.
Lần này Khương Dịch không kéo tay cô, hô hấp hơi nặng nề: "Sốt nhẹ."
Dưới mu bàn tay, trán anh nóng bừng.
Trì Yên sốt ruột, giọng cũng hung dữ không ít: "Anh bị sốt còn uống nhiều rượu như thế?"
Khương Dịch không lên tiếng, nhưng cười khẽ một tiếng, nhạt nhẽo đến mức không nghe thấy, nhẹ nhàng chui vào tai cô.
"Khương Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi?"
"Ừ."
"Anh lùi ra trước đã."
"Ừ."
Anh không nhúc nhích.
"Khương Dịch..."
Tay Khương Dịch rốt cuộc cũng rời khỏi người cô, dù không bật đèn, Trì Yên vẫn biết anh không có nhiều sức, ngay cả giọng cũng không lớn như ngày thường, ngữ điệu kéo dài một chút, giống như đang làm nũng.
"Anh không muốn đi."
Đã sốt thành thế này còn không muốn đi bệnh viện.
Trì Yên hít sâu một hơi, mặt hơi ửng đỏ, may mắn trong phòng không có ánh sáng, Khương Dịch không nhìn thấy, giọng cô hơi run: "Anh trai Khương Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi."
Từ trước đến nay cô luôn biết anh muốn nghe cái gì.
Yết hầu Khương Dịch khẽ trượt lên, bốn mắt nhìn nhau, Trì Yên có thể thấy rõ đáy mắt anh rất đen, không nhạt đi được.
Không quá giống trước kia.
Trì Yên thấy anh không phản ứng, có chút ảo não nhíu nhíu mày, vừa suy nghĩ vì sao không có tác dụng, cổ tay đã bị anh cầm chặt.
Một giây sau, rốt cuộc cô nghe thấy Khương Dịch nhỏ giọng nói một từ, dường như phát ra giữa răng môi cắn nhau: "Được."
Trước khi rời đi, hai người đều phải báo cho những người trong phòng bao biết.
Khương Dịch gọi cho Lục Cận Thanh, mà Trì Yên, gọi cho Tống Vũ.
Tống Vũ kinh ngạc cùng tò mò muốn chui từ trong di động sang, thế nào cũng không ép được.
Do hai người đều uống rượu nên lúc này phải gọi tài xế, sau khi tài xế đến, Trì Yên bò đến trên ghế lái cắm chìa khóa, cô nghiêng đầu, mắt nhìn Khương Dịch đã gọi điện xong đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngồi ghế sau, không giải thích thêm, chỉ nói bản thân không thoải mái, muốn về nhà sớm.
Mấy giây sau, cô dặn dò Tống Vũ: "Hôm nay cô nhìn thấy..."
"Biết rồi, biết rồi, cái gì tôi cũng không nhìn thấy."
Trì Yên lúc này mới yên tâm, cúp điện thoại, xuống xe.
Vì để tránh chạm mặt Thẩm Văn Hinh, hai người cố tình đi bệnh viện khác.
Im lặng suốt dọc đường đi, lúc đến cửa bệnh viện, Trì Yên phát hiện Khương Dịch ngủ rồi.
Có vẻ anh rất không thoải mái, đầu choáng váng nóng bừng cộng thêm vết thương sau lưng chưa khỏi, khi ngủ luôn nhíu mi, Trì Yên chần chừ mấy giây, vẫn vươn tay gọi anh dậy: "Đến rồi."
Anh ngủ không sâu giấc, khẽ chạm vào liền mở mắt ra.
Đáy mắt Khương Dịch mờ mịt, buồn ngủ và men say, anh duỗi tay xoa xoa ấn đường: "Mấy giờ rồi?"
Trì Yên nhìn đồng hồ: "Hơn chín giờ."
Hơn chín giờ tối, người trong bệnh viện vẫn rất đông.
Những nơi như này trước nay không dễ phân biệt ban ngày hay ban đêm, mặc kệ trời bên ngoài tối thế nào, thời gian có muộn đến đâu, chỉ cần vừa tiến vào, đèn trên đỉnh đầu luôn bật sáng, không khác gì ban ngày.
Nhiệt độ cơ thể Khương Dịch đã hơn ba mươi chín độ, cần phải truyền dịch. Chịu trách nhiệm cắm kim cho anh là một y tá 25 26 tuổi, tay nghề cũng coi như thuần thục, cắm xong bắt đầu điều chỉnh tốc độ dịch chảy.
Mặc dù Trì Yên không hiểu lắm nhưng có thể nhìn ra, y tá kia cố ý giết thời gian...
Từ lúc bắt đầu ánh mắt cô gái đã dính trên người Khương Dịch.
Đến khi Trì Yên ho khan một tiếng, y tá kia mới hơi đỏ mặt mà thu ánh mắt trở về, bởi vì căng thẳng cùng với có người phát hiện mà lúng túng, lúc nói chuyện giọng hơi run: "Có, nếu có việc gì cần thiết nhớ gọi tôi..."
Nói xong cũng không nhìn hai người bọn họ một lần, thu dọn đồ đạc xong liền đi ra cửa.
Vết thương sau lưng Khương Dịch chưa khỏi, vì vậy chỉ có thể nằm nghiêng, hai lọ nước treo ngược, Trì Yên biết hôm nay anh rất mệt, cho nên để anh nghỉ ngơi trước, còn cô sẽ giúp anh nhìn.
Mười giờ rưỡi phải đổi một lọ khác.
Loại việc này không cần làm phiền y tá, Trì Yên nhanh nhẹn đổi.
Chưa đến nửa tiếng sau, di động của Trì Yên vang lên một cái.
Sợ đánh thức Khương Dịch, Trì Yên không nhìn màn hình điện thoại mà ngay lập tức tắt máy, mắt cô nhìn lọ nước còn gần một nửa, trong mười mấy phút sẽ không cần đổi, trước cầm di động ra khỏi phòng bệnh.
Là một dãy số lạ, bởi vì thuộc nội địa, Trì Yên do dự mấy giây, vẫn gọi lại.
Đầu bên kia là một người phụ nữ, vừa lên tiếng, Trì Yên liền biết đối phương là ai.
Người kia gọi cô là "Tiểu Trì".
"Chị Phỉ, sao muộn rồi còn chưa nghỉ ngơi?"
Cô chỉ gặp Lục Phỉ mấy lần, số điện thoại của cô ấy chưa kịp lưu.
Lục Phỉ muốn biết số điện thoại của cô chỉ cần hỏi qua vài người, Trì Yên không quá rối rắm về vấn đề này.
Quả nhiên, Lục Phỉ giải thích: "Mấy hôm trước gặp đạo diễn đoàn làm phim của các em, lúc ấy em đang quay phim nên chị hỏi đạo diễn số điện thoại của em."
Dừng vài giây, cô ấy hỏi tiếp: "Có quấy rầy em nghỉ ngơi không?"
Trì Yên cong môi, giọng mềm mại: "Không đâu ạ."
Lục Phỉ đi thẳng vào vấn đề: "Chắc là Chi Nhiên đã nói với em ngày mai chị muốn gặp em?"
"Vâng."
"Là thế này, ngày mai chị phải ra nước ngoài một chuyến, có lẽ không thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với em."
Trì Yên vừa muốn nói "Không sao đâu", đã nghe Lục Phỉ nói tiếp: "Bây giờ cũng không còn sớm, chị sẽ nói ngắn gọn. Chỉ là đợt trước Chi Nhiên nhận vai diễn mới, chắc em cũng thấy rồi, nữ số 2 bên kia gây rắc rối, vừa hay chị quen biết đạo diễn này, thế nên chị đề cử em với ông ấy."
Loại chuyện như vậy, không khác gì có bánh từ trên trời rơi xuống.
Trì Yên bị đập một cái, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lục Phỉ cười một tiếng: "Yên tâm, chị có khuynh hướng tình dục bình thường, không bắt em dùng quy tắc ngầm, chỉ đơn giản đề cử em là vì cảm thấy em phù hợp, hơn nữa cũng chỉ đề cử, cụ thể có dùng em không còn phải xem ý tứ của đạo diễn."
Bởi vì bộ phim này Lục Chi Nhiên tham gia, tháng trước đã trở thành tin hot, chiếm giữ top 1 trên hot search mấy ngày liền.
Dù sao cũng là Lục Chi Nhiên diễn chính, trước đó Trì Yên đã tìm hiểu. Trên mạng đưa ra phần phân tích rõ tính cách và tạo hình nhân vật chính, trước khi xác định diễn viên chính còn có vài tài khoản V lớn tạo các hoạt động bỏ phiếu, khiến fan mỗi nhà tranh giành suýt sứt đầu mẻ trán.
Trước đó Bạch Lộ từng nói, quả thực vai nữ số 2 trở thành cơ hội của cô.
Khi đó cũng có fan hỏi chuyện này lúc live stream, Trì Yên chỉ cảm thấy rất xa xôi, vốn không để trong lòng.
Nghề diễn viên, một bước lên trời khẳng định có, nhưng so sánh với một lần đã nổi tiếng, tóm lại từng bước một đi lên sẽ khiến người ta cảm thấy thiết thực hơn.
Thấy cô mãi không lên tiếng, Lục Phỉ lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Trì?"
Không hổ là chị em, ngay cả giọng điệu lúc gọi cô cũng giống nhau.
Dễ gần nhưng lại lộ ra sự cường thế khó phát hiện.
Trì Yên đáp một tiếng, suy nghĩ mấy giây, dứt khoát nhận cái bánh bao này: "Vậy, cám ơn chị Phỉ."
Lục Phỉ vốn chuẩn bị sẵn một đống lời khuyên vì những lý do thoái thác của cô nhưng nay đều vô tác dụng, cô ấy sững sờ, sau đó vô cùng vui vẻ, cách màn hình có thể nghe ra: "Lát nữa chị sẽ gửi cho em số điện thoại của đạo diễn, em chờ ông ấy thông báo nhé."
"Không phải tác phẩm lớn gì, chỉ là một bộ phim truyền hình, nhưng chắc chắn người xem không ít, Tiểu Trì, em cố gắng lên, chị tin tưởng em."
Trì Yên cũng cười, nói cám ơn Lục Phỉ một lần nữa sau đó cúp điện thoại.
Hai người đều không phải là người dài dòng, một cuộc điện thoại, thời gian nói chuyện chưa đến 5 phút.
Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, Trì Yên khó thở, vuốt vuốt mũi mới xoay người đẩy cửa vào phòng bệnh.
Mực nước hạ nhanh hơn cô tưởng, lúc Trì Yên đi vào, một giọt nước thuốc cuối cùng nhỏ xuống, rất nhanh có máu truyền ngược lại.
Trì Yên hô hấp cứng lại, muốn mở cửa gọi bác sĩ, có lẽ động tĩnh quá lớn, anh bị cô đánh thức, giọng vang lên trước khi cô mở cửa ra ngoài: "Đi đâu?"
"Em đi..."
Tìm bác sĩ.
Chưa dứt lời, Trì Yên vô thức quay đầu lại nhìn thoáng
Không biết Khương Dịch đã ngồi dậy từ lúc nào, anh không nhìn cô, đang cúi đầu điều chỉnh tốc độ chảy của dịch trên đỉnh đầu, không có máu chảy ra nữa, nhanh gọn nhổ kim tiêm.
Trì Yên thế mà quên mất, Khương Dịch chính là bác sĩ.
Mặc dù cũng không thể coi là bác sĩ, nhưng dù sao cũng là sinh viên viện Y học tài cao, chút chuyện này không thể nào không xử lý tốt.
Lời cô định nói mắc nghẹn trong cổ họng lúc này mới thở phào, tim vẫn còn đập hơi nhanh, lại đóng cửa, sau đó bước tới.
Tóc trên trán Khương Dịch lộn xộn, không dài, che gần hết vầng trán, nhìn tùy ý lại lười biếng.
Anh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thâm trầm: "Qua đây ấn giúp anh một lát."
Trì Yên đi đến, tay Khương Dịch ấn lỗ kim rời đi, ngón cái cô liền đè lên.
Không dám dùng sức, lại không thể dùng thêm chút sức, chưa đến hai phút sau, Trì Yên cảm thấy ngón cái của cô hơi tê.
Cô không thu tay về, ánh mắt rơi trên ống truyền dịch trong lòng bàn tay dính chút máu, đôi mắt đột nhiên nóng lên, bởi vì cúi đầu nên hoàn toàn không có trở ngại, hơi mở to hai mắt nước mắt liền chảy xuống.
Trì Yên không phải người hay khóc, đặc biệt là sau khi trưởng thành, rất ít khi khóc.
Hồi ở Trì gia, dù cuộc sống có khiến cô không vui, một giọt nước mắt cô cũng chưa từng thấy.
Có thể để cô khóc hình như chỉ có ba chuyện.
Tám năm trước cậu cô đột ngột qua đời, quấy nhiễu cô gặp ác mộng rất nhiều năm, còn có khi quay phim nếu kịch bản cần.
Hiện tại lại thêm một chuyện.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như không việc gì phải khóc.
Dù sao Trì Yên cũng là diễn viên, điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, cô hít sâu một hơi, ngắn ngủi mấy giây thu hồi nước mắt.
Khương Dịch nhìn thấy toàn bộ quá trình, anh hơi cong môi, bóp cằm cô khiến cô nâng mặt lên: "Khóc cái gì?"
Trì Yên mở to mắt nói dối: "Có hạt cát bay vào mắt."
Khương Dịch không vạch trần cô, nghiêng người tiến sát gần cô đồng thời kéo cô về phía trước: "Giúp em thổi."
Trì Yên vô thức nhắm mắt.
Hơi thở ấm áp của anh từ trên mí mắt cô khẽ lướt qua, sau đó rơi trên trán cô, Khương Dịch trở tay cầm ngón tay cô: "Mệt không?"
"Có chút."
"Còn có thể lái được xe chứ?"
"Có thể."
"Không phải em uống rượu sao?"
"..." Trì Yên tí quên, cô mở mắt, buồn bực rút tay lại: "... Vậy em đi gọi tài xế."
·
Ngày Trì Yên đi thử vai là một tuần sau.
Tố chất cơ thể Khương Dịch tốt hơn cô, ngày cô đi thử vai, trên cơ bản anh đã khỏi hẳn.
Mấy ngày nay anh rất bận, hơn nữa, nhận điện thoại của người này xong lại đến người kia, trong nước có, ngoài nước có, nói tiếng Trung lẫn tiếng Anh, mấy ngày trôi qua, Trì Yên có thể phản xạ tự nhiên mà đưa điện thoại cho anh mỗi khi có tiếng chuông vang lên.
Dạo gần đây Weibo của Trì Yên khá yên tĩnh, bắt đầu giống như trước đây.
Dựa theo hai ngày gần đây đăng status, sau khi đăng status, nhóm fan bắt đầu bình luận, mấy ngày trước còn nói không ép cô tiếp tục vẽ Khương Dịch, đến hôm nay, bắt đầu nhắc lại chuyện này.
Trì Yên làm như không nhìn thấy, từ đó về sau, quen với việc đăng status sau đó thoát khỏi Weibo.
Trước một ngày đi thử vai, Trì Yên đăng hai từ: "Vui vẻ."
Nhóm fan bình luận quá nhiều, Trì Yên không thể xem hết.
Cô muốn nghiên cứu tính cách nhân vật một lần nữa, sau đó còn muốn diễn lại những lời thoại trong kịch bản.
Việc này nối tiếp việc kia, cuối cùng Trì Yên đã cảm nhận được loại cảm giác hận không thể mỗi ngày có 48 tiếng giống Khương Dịch.
Bởi vì chỉ cần diễn thử vài phút nên lời thoại không nhiều, chỉ nói vài câu, nếu muốn khiến hình tượng nhân vật hiện ra, chỉ có thể thông qua ngôn ngữ hình thể và biểu cảm trên khuôn mặt.
Hiện nay có trào lưu phim thần tượng, kịch bản này cũng tương tự như vậy, tuy nhiên, so với những kịch bản khác, kịch bản này rõ ràng không quá giống.
Nam nữ chính vẫn theo