Cưng Chiều Tận Tim

Anh sẽ không vui sao?


trước sau

Chương 27


Edit & Beta: Mina


Trì Yên đẩy ghế đứng dậy nhưng không vội đi qua: "Xác nhận cái gì?"


Rõ ràng ánh mắt Khương Dịch có gì đó là lạ.


Trì Yên càng nhìn, tay nắm lưng ghế dựa càng siết chặt, cô mím môi khẽ nuốt nước bọt, bị ánh mắt như lửa nóng của anh nhìn chằm chằm, mặt ửng đỏ.


"Em qua đây, anh sẽ nói cho em biết."


Trì Yên càng không muốn đi qua, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, kiên cường nói: "Em không qua anh cũng có thể nói cho em biết."


Mặc dù cô sợ Khương Dịch nhưng cũng biết anh sẽ không làm gì cô, vừa nghĩ thế lá gan liền lớn hơn bình thường, nắm thành ghế không chịu buông tay, cũng không chịu đi qua.


Nhiệt độ trong phòng hơi cao, lúc nấu cháo lại bị khí nóng hun có chút nóng, Trì Yên vào phòng bếp đã cởi áo khoác mỏng ra, bây giờ trên người chỉ mặc bộ váy hai dây.


Trì Yên ngồi đối diện với Khương Dịch, sau lưng cột nơ bướm xinh xắn, vóc người cô gầy, nhưng nhìn không quá gầy.


Đôi mắt sắc của Khương Dịch hơi trầm xuống, thật lâu không lên tiếng.


Trì Yên hơi ngạc nhiên, vừa nghiêng đầu nhìn sang, trên vai trái đã có một bàn tay đặt lên, khô ráo ấm áp, như đắp lên một tầng kén mỏng.


Tầm mắt cô lung lay, còn chưa kịp phản ứng lại, làn váy dưới đã bị anh vén đến hông, sau đó thuận theo hình dạng chiếc ghế trượt xuống.


Bởi vì váy không dài, cô còn mặc thêm quần bảo vệ, vốn Trì Yên tưởng tối nay Khương Dịch uống say, lúc này đột nhiên động dục, hạ thấp đầu vừa muốn nói chuyện, tay anh đã kéo quần bảo vệ của cô xuống.


Chỉ kéo vài centimet.


Đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng giọng nói mang theo nhiệt độ: "Xăm khi nào?"


Trì Yên thế mới biết anh muốn xác nhận cái gì.


Cô cứ nghĩ Khương Dịch sớm đã biết, chỉ là không để trong lòng vì thế mới không hỏi đến.


Tuy Trì Yên không tính là cô gái ngoan ngoãn, nhưng trước đây vì để cậu bớt lo nên rất ít khi làm những việc mà trong mắt người lớn hành động đó là không đúng.


Mặc dù bản thân cô thấy việc này không sao cả.


Cô cắn môi dưới, hơi dùng sức, buông ra, sau mấy giây lại cắn xuống.


"Trì Yên?"


Khương Dịch đang nhắc nhở cô.


Viền mắt Trì Yên nóng lên: "Trước khi quen anh đã có."


Làn da cô quá trắng nõn mịn màng, giống như một khối ngọc tinh khiết, mà đóa hồng diễm lệ trên eo kia, chưa bằng quả trứng gà, như đang từ từ nở rộ trong tầm mắt anh.


Anh giơ ngón tay lên, vuốt ve vài cái trên đóa hoa kia, lực rất nhẹ, Trì Yên bỗng chốc phát run, không biết ngứa hay gì: "Khương Dịch, anh đừng nhìn..."


"Sao có sẹo?"


Hốc mắt Trì Yên căng lớn hơn chút.


Cô xác thực bởi vì che giấu vết sẹo mới xăm hình lên đó.


Vết sẹo kia chỉ lớn hơn một đốt ngón tay, cũng không sâu, vậy nên ngay cả Bạch Lộ từng xem từng sờ vô số lần cũng không phát hiện ra vết sẹo dưới đóa hoa kia.


Đầu lưỡi Trì Yên đắng chát, hàm trên hơi khô: "Không cẩn thận lấy..."


"Anh muốn nghe lời nói thật."


Khương Dịch tư thế nửa quỳ, muốn nhìn cô đôi mắt chỉ có cách ngẩng lên, ngón tay anh lưu luyến bên hông cô vẫn chưa rời đi, đôi mắt sắc rất sâu, sâu không nhìn thấy đáy.


Anh theo thói quen nheo mắt nhìn cô, "Không cẩn thận". Anh cười nhạt nhẽo một tiếng, rất nhỏ: "Không cẩn thận chạm phải tàn thuốc nóng?"


"Không phải..." Hai cánh tay của Trì Yên vẫn nắm lưng ghế dựa, cũng không để ý loại tư thế này khiến cô lộ bao nhiêu, dù sao trước mặt Khương Dịch cô còn có thể bất chấp nhiều hơn thế, chỉ vùi mặt trong cánh tay, cúi đầu nói vài từ kia lần nữa.


Khương Dịch thật hết cách với cô.


Hỏi không ra, lại không thể ép cô nói.


Khương Dịch hơi bực bội giật giật cổ áo (*), lúc thở ra toàn khí nóng, anh tự tay ôm Trì Yên, vừa đụng vào cánh tay cô lộ bên ngoài, cô liền vô thức rụt rụt lại.


(*) Tác giả ghi cravat, nhưng không hợp lý. Editor tự chỉnh sửa.


Giống như là phản xạ có điều kiện.


Trì Yên hơi nâng mặt, nước mắt giấu trong hốc mắt, thêm vài phần mông lung cùng kinh ngạc.


Cô cũng nhìn ra tâm trạng của Khương Dịch không tốt lắm, tay buông lỏng lưng ghế, xoay người muốn đi thu dọn bát đũa, còn chưa đụng đến bát đã bị anh bế bổng lên.


Trì Yên sợ hết hồn, hai cánh tay vô thức quàng qua cổ anh: "Bàn ăn còn chưa dọn..."


"Không cần dọn."


Giọng Khương Dịch lành lạnh, Trì Yên rụt cổ, không dám tiếp tục nói chuyện.


Trì Yên vốn cho rằng đêm nay Khương Dịch phải cầm thú một lần, kết quả người này vừa vào phòng ngủ liền xử lý công việc, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một lần.


Trì Yên biết trong lòng anh đang kìm nén bực bội, hẳn đang giận cô không nói cho anh nghe vì sao có vết sẹo kia.


Đúng là cô không muốn nói.


Nguồn gốc vết sẹo kia vô cùng mịt mờ, Bạch Lộ không biết, cậu cô không biết, toàn bộ người Trì gia cũng không biết.


Thậm chí Trì Yên hy vọng không có người nào biết.


Chỉ đáng tiếc, không thể nào.


Trì Yên dề dà trong phòng tắm nửa ngày, cuối cùng thật sự không thể không ra ngoài mới tùy tiện quây khăn tắm đi ra.


Khương Dịch không vui, cô cũng rầu rĩ trong lòng, bởi vì Khương Dịch, cũng bởi vì dưới đáy lòng vĩnh viễn không muốn nhớ tới đoạn thời gian ngắn kia.


Cô đưa tay sờ hình xăm dưới hông phải, vết sẹo này quả thực bởi tàn thuốc nóng, chỉ là qua nhiều năm như vậy, vết sẹo gần như không còn, nếu không phải Trì Yên có ký ức, cô còn không nghĩ sẽ gặp phải chuyện đó.


Một lần nữa Trì Yên thán phục trình độ tỉ mỉ của Khương Dịch.


Mà một bên giường kia, anh chưa từng liếc nhìn cô lần nào, sự chú ý không xê dịch nhìn màn hình laptop.


Lúc đầu Trì Yên còn tưởng anh đang làm việc.


Đến khi ngồi bên giường sấy tóc, nhìn màn hình máy tính của anh trống không, trang Word mở, trên đó chỉ viết tựa đề bản báo cáo, ngoài ra không có chữ nào khác.


Trì Yên cọ cọ bên người anh: "Khương Dịch... Anh tức giận sao?"


Trì Yên hỏi xong liền hối hận.


Việc này quá rõ ràng.


Khương Dịch khép màn hình máy tính lại, anh vẫn không nhìn cô, tắt đèn để bàn: "Ngủ."


"Có phải anh thật sự rất muốn biết không?"


Khương Dịch không để ý đến cô.


Trì Yên buồn bực muốn chết.


Cô như đang nằm cạnh một khối băng, khí lạnh thoang thoảng thấm vào da.


Trước giờ Trì Yên chưa từng thấy Khương Dịch như vậy.


Cô biết Khương Dịch muốn biết... Nhưng vấn đề là, cô không muốn nói.


Hoặc phải nói, cô cần thời gian để nói với anh.


Chỉ là thời gian dài hay ngắn, cô không thể khống chế nó.


Trì Yên buồn bực thở hắt một hơi, sờ soạng kéo tay Khương Dịch.


Tay anh sờ rất thoải mái, nhẵn nhụi thon dài, ngón tay Trì Yên hơi siết chặt, cọ cọ lồng ngực anh, thủ thỉ gọi anh: "Anh trai Khương Dịch."


Khương Dịch vốn muốn đẩy cô ra, kết quả nghe thấy câu này thì không thể ra tay được, đổi thành vỗ nhẹ lưng cô: "Ngủ đi."


"Không ngủ được."


Trì Yên vừa dứt lời liền duỗi tay đi vào áo ngủ của Khương Dịch.


Hiếm khi cô chủ động như thế.


Khương Dịch nghĩ sớm muộn gì anh cũng bị cô bức điên, yết hầu nuốt vài cái, sau đó vươn tay kéo tay cô, hô hấp hơi thô, khàn giọng: "Em xác định?"


Trì Yên hoảng sợ một giây, nhưng cũng chỉ hoảng sợ một giây, sau đó kéo dài giọng điệu "Vâng" một tiếng.


Sự thực chứng minh, có vài việc chết cũng không làm được.


Trì Yên phải hoảng sợ thêm nhiều giây.


Cô chủ động một hồi, chủ động đến về sau không muốn chủ động nữa.


Lần này rõ ràng Khương Dịch mạnh mẽ hơn lần đầu tiên, cũng không biết do hôm nay tâm tình

không tốt hay do cô chủ động, cứ một lần lại một lần, đến khi Trì Yên mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng không mở được, dựa trong lòng anh không nhúc nhích.


Một ly nước đưa tới bên miệng, ngay cả mở miệng Trì Yên cũng không có sức.


"Uống nước."


"Không muốn uống."


"Mất nước nhiều như thế, thật sự không muốn uống?"


Não bộ Trì Yên chuyển động chậm hơi bình thường, gần một phút trôi qua cô mới hiểu được ý câu này là gì.


Mặt cô còn ửng hồng, hừ khẽ một tiếng: "Không biết xấu hổ."


"Là do em chủ động."


Trì Yên hơi động đậy, quả thật có chút khát nước, dựa theo động tác của Khương Dịch uống vài ngụm nước, một ly thấy đáy, sau đó cô mở miệng hỏi: "Mấy giờ?"


"Một giờ."


Trì Yên: "..."


Cô uể oải, nhưng trong giọng lại dẫn theo tiếng khóc nức nở: "Chín giờ em phải quay phim..."


"Ngủ đi, anh sẽ gọi em dậy."


Trì Yên đáp một tiếng, thật sự bị lăn lộn thời gian quá dài, vừa mệt lại mỏi, nằm trong ngực Khương Dịch, mí mắt nặng trĩu nhưng cô không ngủ được.


Mấy phút sau, Khương Dịch tắt đèn đầu giường.


Căn phòng rơi vào bóng tối lần nữa, Trì Yên thở dài một hơi, bởi vì không có sức nên giọng yếu, rất nhỏ.


Cô gọi anh một tiếng: "Khương Dịch."


"Sao thế?"


Trì Yên hé mắt, nhìn Khương Dịch chỉ cách cô 10 cm, đúng lúc anh đối mặt nhìn cô, đôi mắt thâm trầm, có tia sáng di động.


"Anh còn tức giận không?"


"Anh không tức giận."


Hừ.


Còn thật coi cô không nhìn ra sao.


Trì Yên cười khẽ một tiếng, không lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại nghe thấy rất rõ.


Khương Dịch áp tay lên bụng cô, lòng ngón tay trượt đến vết sẹo kia cọ nhẹ, Trì Yên cũng không trốn, thả giọng nói: "Nếu như..."


Cô dừng lại, mười mấy giây.


Khương Dịch cũng không thúc giục cô.


Trì Yên hít thở đều đều, ngay khi Khương Dịch cho rằng cô đã ngủ, cô lại nói tiếp một câu: "Nếu như em với anh khi ấy, không phải lần đầu tiên thì sao?"


Cô còn nhớ hồi học Đại học, có cô bạn cùng phòng ra ngoài thuê phòng cùng bạn trai, loại chuyện này quá bình thường ở Đại học, Trì Yên cũng tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, luôn không tỏ ý kiến gì.


Nhưng chưa được mấy ngày, nữ sinh kia đã chia tay cậu bạn trai đó.


Lý do có hơi buồn cười, chỉ bởi vì nữ sinh kia không phải lần đầu tiên.


Ngày đó Trì Yên cùng Bạch Lộ lên án công khai tên đàn ông cặn bã kia cả ngày trời rồi mới kéo bạn cùng phòng đứng bên cửa sổ về.


Trì Yên siết chặt ngón tay, móng tay đâm vào hơi đau, thấy Khương Dịch không đáp, cô hỏi thêm một câu: "Anh sẽ không vui sao?"


• 13/02/2018 - 04/07/2018 • 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện