Cưng Chiều Tận Tim

Mặt phát ra ánh sáng màu xanh.


trước sau

Chương 30


Edit & Beta: Mina


Trì Yên không phải đứa trẻ ba tuổi, biết rõ không thể nào có chuyện đơn giản như vậy, một mặt muốn chạy, mặt khác lại cảm thấy không thể để một mình Đỗ Vũ Nhu ở lại nơi này.


Cô chần chừ mấy giây, đã có người phát giác ý đồ của cô, kéo cánh tay cô đẩy vào bên trong.


Sức không nhỏ, Trì Yên lảo đảo vài bước, suýt đầu đụng vào điếu thuốc của người kia.


Trong lòng cô trầm xuống, hai chân phát run, hàm răng run cầm cập, nhưng cưỡng ép chính mình ngẩng đầu nhìn mặt đối phương.


Khi đó Trì Yên đơn giản nghĩ: Tối thiểu phải nhớ kỹ gương mặt của người đó, chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng không thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.


Động tác hút thuốc của hắn ta rất thành thạo, phun từng tầng khói xám trắng, giữa hai người, hơi khói kích thích thấm vào mắt Trì Yên, cô mở to hai mắt, đột nhiên tuyệt vọng.


...Thấy không rõ.


Cố gắng nhìn, nhắm mắt lại, lại hoàn toàn không có ấn tượng.


Đó là lần đầu tiên Trì Yên xuất hiện vấn đề này.


Cô không có chứng mù mặt, ngẫu nhiên không nhớ được tướng mạo người nào đó chỉ có bởi vì tiếp xúc ít, nhưng lần này, đơn thuần vì chướng ngại tâm lý mà không nhớ ra.


Bất luận khắc sâu vào trong trí não như nào, quay đầu lại liền quên hết.


Hắn ta thổi khói thuốc về phía cô, đểu cáng hỏi: "Em gái nhỏ, nghĩ kỹ chưa?"


Loại xưng hô này, nghe giống như tên côn đồ ngoài trường học, hoặc nhóm công tử con nhà quyền thế trong trường học.


Trì Yên rất ít khi tiếp xúc chuyện như này, trước đây, cô còn rất ít khi ngửi thấy mùi thuốc lá cay gắt mũi như thế, cô nín thở đến mặt nghẹn đỏ bừng, ép bản thân phải bình tĩnh: "Các người chớ làm loạn, tôi đã báo cảnh sát."


Có người bắt đầu cười.


Tiếng cười vừa bỉ ổi vừa chói tai, trái tim Trì Yên dần trở nên lạnh lẽo.


Tên cầm đầu mở miệng: "Em gái nhỏ, em cảm thấy hiện tại em báo cảnh sát, bọn họ sẽ đến đây trong vòng bao lâu?"


"Nửa giờ, một giờ?"


"Có thời gian dài như vậy, muốn làm cái gì còn làm không xong?"


Trì Yên hoàn toàn không thể phủ nhận.


Cậu cô làm nghề này, mặc dù chưa từng nói với cô, nhưng Trì Yên biết, mỗi ngày bọn họ phải làm rất nhiều việc, mặc dù dễ gọi điện báo cảnh sát nhưng sẽ không thể đến đây ngay lập tức.


Giống như đang chơi hạ cờ.


Trì Yên hoàn toàn không có sức đánh cược.


Xung quanh, những người kia cũng không bị ảnh hưởng, cầm máy chụp ảnh "Tách tách tách" vang lên, cho dù Trì Yên không cố quay đầu nhìn vẫn thấy được ánh sáng chói mắt.


Trì Yên như muốn móng tay đâm rách lòng bàn tay.


Người kia hỏi cô: "Cho em gái ba giây suy nghĩ."


"Ba... Hai..."


Trì Yên hít sâu một hơi: "Nói lời giữ lời?"


Hôm đó cô gặp đám kẻ xấu này, mặc kệ có giúp Đỗ Vũ Nhu hay không, khẳng định không cách nào để không bị sao cả.


Không có người nào sẽ để cô hoàn hảo rời đi.


Trì Yên nói cực kỳ chậm mấy từ này, có thể kéo dài mấy giây liền cố kéo dài từng ấy giây.


Người kia tiếp tục phả ra khói vòng, đánh vào sườn mặt Trì Yên, Trì Yên buồn nôn, mím môi mới không phun ra.


"Đương nhiên."


Trì Yên tiếp tục trầm mặc.


Cô không có khái niệm thời gian, đặc biệt vào thời khắc mỗi phút mỗi giây đều như bị kéo dài này, có lẽ đã qua nửa giờ cách lúc cô báo cảnh sát, cũng có lẽ, chỉ mới qua vài phút.


Người kia rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ nói vài câu, Trì Yên thấy hắn ta sắp thẹn quá hoá giận, bật thốt: "Thử đi."


Đến bây giờ Trì Yên còn nhớ rõ, cảm giác tàn thuốc kia dí trên eo cô, dù tàn thuốc rất nóng, trong nháy mắt đó cô chỉ cảm thấy toàn thân phát rét.


Người kia rất biến thái, nhìn mặt mũi cô đổ đầy mồ hôi khó chịu, tâm trạng có vẻ tốt hơn nhiều, quay đầu cười hỏi những người khác: "Ảnh chụp đẹp không?"


Rất nhanh có người trả lời: "Đẹp lắm!"


Dường như toàn bộ sức lực trên người Trì Yên cũng theo tàn thuốc phỏng chỗ kia hút hết, lòng bàn chân như nhũn ra, gần như đứng không vững.


Đối với lời nói của đám người như côn đồ này mà nói, bốn từ "Nói lời giữ lời" này đều là nói nhảm.


Trì Yên cảm giác áo cô bị vén cao lên, cô đau đến hai mắt choáng váng, trên người lại không mang theo đồ vật sắc nhọn nào có thể đả thương người, chỉ có thể bấm vào lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo, nhìn những người này nhiều thêm vài lần.


Nhưng nhiều thì thế nào, không nhớ vẫn là không nhớ.


Bây giờ Trì Yên chỉ nhớ gương mặt người kia có ký hiệu, còn mấy cô gái, Trì Yên chưa kịp nhìn kỹ, bên tai đã vang lên tiếng còi cảnh sát, mấy người kia chưa kịp làm chuyện chính, trước khi rời đi mắng vài tiếng uy hiếp: "Chuyện hôm nay nếu dám nói ra..."


Có người quơ quơ máy chụp ảnh: "Dù sao bọn này đều là vị thành niên."


Không biết từ khi nào, vị thành niên đều được bảo đảm vô tội.


Trì Yên thở hắt một hơi, chờ những người kia đi hết mới dựa vào tường trượt xuống.


Vài ngày sau đó chính là khoảng thời gian khó khăn nhất Trì Yên từng trải qua.


Sợ cậu lo lắng, miệng vết thương đau cũng không dám kêu, lâu sau đó mặc quần áo vẫn thấy khó chịu.


Khoảng thời gian đó Đỗ Vũ Nhu còn tệ hơn cô, cả một tuần xin nghỉ học.


Trì Yên đến tuần thứ ba biết tin, hình như Đỗ Vũ Nhu bị trầm cảm nhẹ. Cho dù trong lòng cô ấy khó chịu cũng không dám công khai chuyện này để mọi người đả kích cô ta.


Huống chi không có chứng cứ.


Cô không biết những người kia họ gì tên gì, cũng không nhớ bất cứ gương mặt của người nào.


Hơn nữa sau đó Đỗ Vũ Nhu không chịu nói lời nào, chuyện này cứ như thế bị trôi đi. Lại về sau, cũng không lâu lắm, Đỗ Vũ Nhu làm thủ tục tạm nghỉ học, rời đến thành phố khác sinh sống.


Trì Yên thật sự không nghĩ tới hôm nay gặp lại cô ta.


Vốn chỉ những lúc tắm rửa, nhìn thấy hình xăm mới nhớ đến chuyện kia, lâu dần cô tình nguyện lựa chọn quên đi.


Chuyện này có ảnh hưởng lớn với Đỗ Vũ Nhu, cũng gây ảnh hưởng không nhỏ cho cô.


Mặc dù không phát sinh trên người cô, nhưng cũng để lại bóng ma tâm lý không nhỏ, như đám mây đen cuồn cuộn đè trên đỉnh đầu cô, cô dùng vài tháng mới khiến bản thân trở về quỹ đạo bình thường.


Từ sau ngày đó, Trì Yên bắt đầu không nhớ rõ mặt những người khác phái tầm tuổi cô.


Chỉ nhìn tướng mạo sẽ không nhớ rõ.


Sau này lên Đại học, Bạch Lộ phát hiện vấn đề này, đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý mấy lần.


Bác sĩ nói đây là chướng ngại trong lòng, Trì Yên cũng biết rõ.


Nhưng đã định sẵn sẽ không giải quyết được.


Dù sao cô cũng không có ý định tìm bạn trai, giải quyết không được thì nên thuận theo tự nhiên.


Không quen thì không cần để tâm.


Dù sao giáo sư trong trường Đại học của cô đều không phải bạn cùng lứa tuổi, sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng trên lớp học không biết giảng viên.


Trì Yên vẫn luôn nghĩ bản thân không bị chuyện này làm ảnh hưởng nhiều lắm... Đến khi cô gặp lại Khương Dịch sau 8 năm xa cách.


Tuyệt đối có ảnh hưởng lớn.


Ký ức đột nhiên cắt đứt, suy nghĩ thu hồi, Trì Yên thở ra một hơi uất nghẹn, hai tay chống trên vô – lăng, vùi mặt giữa hai cánh tay.


Trì Yên mở to hai mắt, hốc mắt khô khốc, không thể chảy ra nước mắt.


Cô nghe thấy Khương Dịch hỏi: "Hôm nay gặp ai?"


Trì Yên nâng mặt lên, ngón tay siết chặt vô – lăng, quay đầu nhìn anh.


Đáy mắt Khương Dịch đen tuyền, bóng tối che kín như ngăn cản không cho ánh sáng tiến vào.


"Chính là cô gái kia, hôm nay cùng em đến Công ty Lục Tổng ký hợp đồng."


Khương Dịch nhếch môi: "Biến em thành dạng này, cô ta còn muốn ký hợp đồng?"


"Khương Dịch..."


Không phải Trì Yên không nghĩ tới, có lẽ Đỗ Vũ Nhu cố ý lên tiếng gọi cô, nhưng cho dù cô ta không gọi cô, có lẽ ngày đó Trì Yên cũng không thể bình thản rời đi.


"Có phải anh cảm thấy em rất ngốc không?"


"Đúng."


Trì Yên tiện tay rút khăn giấy ném về phía anh, cô có chừng mực, biết không thể đánh vào mặt, vì vậy đập vào ngực anh, khăn giấy rơi xuống, cọ nhẹ vào cằm anh.


Cô cong môi: "Cho anh thêm một cơ hội, trả lời lại lần nữa."


Cô nhóc này giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, hôm nay nói ra hết thật sự không dễ dàng gì.


Khương Dịch cười một tiếng: "Không ngốc, Yên Yên của chúng ta thông minh nhất."


Đây là lần đầu tiên Khương Dịch ở dưới giường gọi cô là "Yên Yên".


Dù Trì Yên đã nghe quen hai từ này, nhưng từ trong miệng Khương Dịch nói ra, hết lần này tới lần khác giống như được bôi mật, rất ngọt.


Cô nâng tay chống cằm nhìn anh: "Em cũng thấy em ngốc, nhưng khi đó đứng tại nơi đó, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu giọng nói bảo em rời đi nhưng em vẫn không thể nhấc chân đi được."


"Nếu như em đi, có phải cũng là hành động không có nhân tính không?"


"Khương Dịch, sau chuyện đó, em không thích cô ấy nữa, cũng không hối hận đã ở lại."


Cô và Đỗ Vũ Nhu trong lúc đó đều thay đổi.


Nhưng làm chuyện đó, cô không hối hận.


May mắn duy nhất là, bất kể hậu quả hay kết cục, cuối cùng cô vẫn ổn.


Trì Yên ngáp một cái, cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, nói ra hết toàn bộ lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít.


Cô cử động cánh tay, sau đó lấy tư thế duỗi tay về phía Khương Dịch: "Khương Dịch, anh bế em đi, em không muốn đi."


Khương Dịch mở cửa xe, xuống xe: "Không bế."


Trì Yên bị anh không chút do dự cự tuyệt mà sững sờ, phản ứng lại mới mở cửa xe đi xuống, đi vài bước liền cúi người "Ai ui" một tiếng: "Khương Dịch, em

bị chuột rút..."


Thật sự bị chuột rút.


Đùi phải Trì Yên hơi khuỵu xuống, cúi người xoa chân, bởi vì tư thế có vấn đề, cổ áo mở chút ít, có thể mơ hồ nhìn thấy ngực trắng nõn của cô.


Khương Dịch mắt sắc tối lại, đi tới hơi ngồi xổm người giúp cô xoa chân, chưa được hai cái, cả người Trì Yên đã chúi xuống, hai cánh tay thon dài choàng ôm cổ anh, chôn mặt vào cổ anh.


Trên người cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, có lẽ là mùi nước hoa nào đó, nhưng không giống lắm.


Khương Dịch ôm cô chặt hơn chút: "Mệt sao?"


"Mệt... Hôm nay đứng cả buổi trưa."


Anh cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Quay phim gì?"


Trì Yên nói đơn giản vài câu.


Dù sao Khương Dịch cũng không phải thật sự muốn nghe.


Nói đến quay phim, Trì Yên bỗng chốc nghĩ đến buổi trưa cho mèo ăn, có đèn flash lóe lên một cái.


Paparazzi giỏi nhất bắt lấy góc chụp, vốn không có gì cũng có thể bị bọn họ tạo ra khung cảnh ái muội, lại thêm dầu thêm mỡ viết vài nét bút... Ngày mai có lẽ sẽ không quá gió êm sóng lặng.


Trì Yên sớm giải thích một câu: "Giữa em và Lục Chi Nhiên không có gì cả."


Anh buồn bực đáp: "Anh biết rõ."


...Có lẽ ngày mai anh sẽ không nói như thế.


Trì Yên vẫn được Khương Dịch bế vào nhà.


Không biết do nghẹn lâu như vậy giờ mới được giải tỏa ra hết hay bởi vì hôm nay Khương Dịch quá đỗi dịu dàng, tâm trạng của Trì Yên vô cùng tốt, cảm thấy mỹ mãn tắm xong đi ra.


Khương Dịch đang xem TV.


Tin tức giải trí.


Trì Yên nhìn thoáng qua, không nhìn thấy chính mình trên màn hình.


Vừa bò lên giường, trong cổ họng Trì Yên bắt đầu có cảm giác buồn nôn, cô che miệng lại, lăn lông lốc chạy vào buồng tắm, đỡ bồn cầu ói ra mấy phút.


Mãi mới thoải mái chút ít, Trì Yên súc sạch miệng, vừa mới xoay đầu muốn đi ra ngoài đã thấy anh đứng cạnh cửa.


Khương Dịch đưa tay sờ trán cô, may mắn nhiệt độ bình thường.


"Anh đi nấu cơm cho em."


"Buổi tối em ăn..."


Nhưng đều đã phun hết ra.


Trì Yên chẹp chẹp, có một suy nghĩ không tốt thoáng qua trong đầu: "Khương Dịch, mấy lần trước anh có làm tốt công tác bảo vệ không vậy?"


Dì cả đã mấy ngày chưa tới, gần đây khẩu vị của cô cũng không tốt, đặc biệt là hôm nay, ăn gì ói đấy.


Trì Yên chỉ sợ không cẩn thận trúng số.


Khương Dịch quay đầu nhìn cô: "Làm tốt."


Hiện tại Trì Yên không muốn sinh con, uống thuốc sẽ không tốt cho cơ thể, Khương Dịch sẽ không thể để cô đi phá thai, vì vậy mỗi lần đều sẽ đặc biệt chú ý vấn đề này.


"Ngoan, đừng đoán mò."


Trì Yên vẫn cảm thấy không thiết thực, đúng lúc TV phát sóng một đoạn đối thoại hài hước:


( Lễ tình nhân cẩu độc thân làm sao bây giờ? )


( Trên đường nhìn thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, cầm kim châm đi vào siêu thị hoặc cửa hàng bán đồ chơi người lớn, hắc hắc hắc. )


Trì Yên: "..."


Cô đá Khương Dịch một cước, nhấc chân muốn bước ra, vừa muốn từ bên người Khương Dịch lách qua, anh đã ôm cô vào lòng.


Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, mơ hồ mỉm cười: "Tức giận đến vậy?"


Trì Yên: "..."


Rõ ràng là cô đang buồn bực.


Cũng không biết sẽ có người thất đức như thế, còn làm loại chuyện này.


"Chẳng may thật sự có thì làm sao bây giờ?"


"Em muốn làm gì thì làm."


"Chẳng may mẹ biết..."


"Không cần để ý đến điều đó." Anh cúi đầu hôn trán cô một cái: "Em quyết định là được."


Trì Yên vẫn buồn bực.


Cứ nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi của hai người kia trên TV lại càng buồn bực.


Thất đức, thật sự quá thất đức.


Thời gian không tính là quá muộn, Trì Yên đã ngủ một giấc, hiện tại còn chưa buồn ngủ, nằm lỳ trên giường vừa lướt Weibo, vừa gặm trái cây.


Hot search quả nhiên không phải là cô và Lục Cận Thanh.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện