Cưng Chiều Tận Tim

Anh giả vờ.


trước sau

Chương 51


Edit: TyBeo


Beta: Mina


Thế giới to lớn, vô kỳ bất hữu (1), thế giới nhỏ bé, vô xảo bất thành thư (2).


(1) 无奇不有: không thiếu thứ lạ kỳ.


(2) 无巧不成书: trùng hợp một cách lạ thường.


Sau khi tắt điện thoại, Trì Yên mở cửa xuống xe.


Tối hôm qua mưa lớn một trận, sáng hôm nay trời quang mây tạnh.


Gần 6 giờ chiều, khi mặt trời khuất dạng sau núi mà không khí vẫn oi bức nóng nực.


Trước khi vào bệnh viện, Trì Yên mở danh bạ tìm liên hệ gần nhất, gọi cho Khương Vận.


Do cô đã làm việc gần sáu bảy tiếng đồng hồ, cả người mệt mỏi, đầu óc cũng choáng váng, điện thoại gọi đi một lúc lâu mới phát hiện gọi nhầm.


Là số của Trì Nhiên.


Khi đi quay show cô để chế độ im lặng nên bỏ lỡ cuộc gọi của Trì Nhiên.


Lúc Trì Yên biết gọi nhầm cũng không ngắt điện thoại, đi thẳng vào trong bệnh viện, chờ người bên kia bắt máy.


Điện thoại vang lên một hồi, đến khi một giọng nữ mềm mại nhắc nhở rồi cuộc gọi kết thúc.


Trì Yên không gọi nữa, gọi cho Khương Vận.


Khương Vận nhanh chóng bắt máy, có lẽ không muốn nghe điện thoại trong phòng bệnh, sau khi tiếng "Két..." cửa phòng được đóng lại, thì truyền đến giọng Khương Vận, còn có nhiều tiếng tạp âm khác, tiếng y tá nói chuyện với bệnh nhân.


"Tiểu Trì, có chuyện gì vậy?"


"Chị, Khương Dịch..."


Trì Yên đã lên tới tầng, vừa xoay người liền thấy Khương Vận đang đi về phía này.


Cô cất điện thoại, mấp máy môi, toan hỏi thì Khương Vận đã nói: "Mới tỉnh được một lúc, khám tổng thể mọi thứ đều bình thường."


Khương Vận ra dấu "OK" với cô: "Hiện đang nghỉ ngơi, em qua thăm một lát đi."


Trì Yên lo lắng và bực bội suốt nửa ngày rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như lại được nhìn thấy ánh mặt trời.


Khương Vận còn có việc, sợ Trì Yên chưa quen, chỉ cho cô phòng bệnh, trấn an vài câu mới rời khỏi bệnh viện.


Thật ra Trì Yên cũng có chút ấn tượng về phòng bệnh của Khương Dịch.


Dọc theo hành lang mà đi, là phòng thứ hai gần cuối.


Bởi vì sợ Khương Dịch đang nghỉ ngơi, tránh làm ồn nên lúc đi vào Trì Yên hết sức nhẹ nhàng, tuy mang giày cao gót nhưng giẫm lên sàn nhà trơn bóng lại không hề phát ra tiếng.


Quả nhiên, như lời Khương Vận nói, hiện tại Khương Dịch đang nghỉ ngơi nằm trên giường bệnh.


Càng đi đến gần, Trì Yên càng thấp thỏm cẩn thận.


Anh hít thở đều đều, vết thương trên trán đã được băng bó, chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ tái nhợt.


Trì Yên ngồi ghế gần mép giường nhìn Khương Dịch chằm chằm, thở ra một hơi buồn bực.


Một người lạnh lùng như vậy, yên tĩnh ngủ lại có dáng vẻ dịu dàng đến thế.


Có lẽ do tác dụng của thuốc, Khương Dịch ngủ rất sâu.


Trì Yên cũng không biết cô nhìn anh bao lâu, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.


Buổi tối, cô không ngủ ngon giấc, giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, hiện giờ cơ thể đã chịu không nổi, hốc mắt nóng lên, đầu choáng váng như say xe, bất giác nghiêng đầu gục xuống giường.


Trì Yên là bị Khương Dịch đánh thức.


Bởi vì trước đó nắm tay Khương Dịch, mà cô ngủ không sâu, cho nên anh vừa cử động tay, cô liền tỉnh ngủ.


Đầu vẫn hơi choáng, tầm mắt mơ hồ không rõ ràng, lúc ngẩng đầu trong mắt vẫn còn ngập nước.


Trì Yên chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại: "Khương Dịch..."


Đến khi nói chuyện, mới phát giác giọng mình khàn khàn, như thể đã lâu chưa được uống nước.


Anh rút tay mình khỏi tay Trì Yên, tay kia chống lên giường từ từ ngồi dậy nửa dựa vào đầu giường, ánh mắt bình tĩnh đảo qua gương mặt cô một lần, mở miệng hỏi: "Cô là ai?"


Trì Yên sửng sốt, thật lâu sau đó cô vẫn chưa phản ứng lại.


Cô biết Khương Dịch bị đụng vào đầu, nhưng không nghĩ cú va chạm này lại khiến anh không nhớ ra mình.


Lời Khương Vận nói trước đó còn phảng phất bên tai, hiện tại thể trạng của anh rất bình thường, Trì Yên cắn cắn môi dưới, rất nhanh truyền đến cảm giác đau.


Không phải là cô ngủ đến mức hồ đồ.


Trì Yên không dám tin vặn hỏi lại: "Anh không biết em là ai?"


Khương Dịch gật đầu.


Không nói thêm từ dư thừa nào, tác phong hoàn toàn trùng khớp với tính cách lạnh lùng.


Trong lòng Trì Yên rối bời, nhìn anh chằm chằm, không tin được, cô duỗi tay muốn chạm vào trán anh, còn chưa chạm tới đã bị anh giữ tay lại.


Giọng người đàn ông lành lạnh, hiện lên ý cười khinh thường: "Vị tiểu thư này, phiền cô tự trọng chút."


Tự trọng quái gì.


Lại còn vị tiểu thư này...


Trì Yên hít sâu một hơi, suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì.


Khương Dịch duỗi tay rút cây kim trên tay ra, xốc chăn xuống giường, mới đi được nửa bước, Trì Yên vội túm chặt anh: "Anh định làm gì?"


Anh rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, chậm rãi phun ra hai từ: "Về nhà."


"Anh biết nhà anh ở đâu sao?"


Cuối cùng Khương Dịch cũng ngước mắt nhìn cô, như cười như không: "Thế cô biết à?"


Trì Yên nghĩ bản thân sắp phát điên rồi.


Gần như không chịu nổi ánh mắt của Khương Dịch như vậy, cô bất giác siết tay chặt hơn.


Anh hỏi tiếp: "Chủ động như vậy, là muốn theo tôi về nhà sao?"


Trì Yên hít sâu, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng: "Đúng."


Cô xoay người, cầm di động và chìa khóa xe: "Em biết anh ở đâu, dù sao cũng tiện đường, đúng lúc có thể đưa anh đi một đoạn."


Lần này Khương Dịch không nói gì, Trì Yên cầm chìa khoác đi phía trước, anh cứ không nhanh không chậm đi theo phía sau, mặt mày bình thản thần sắc không rõ.


Đến trước đại sảnh, Khương Dịch đi làm thủ tục xuất viện.


Trì Yên cố ý chọn vị trí ít người qua lại gọi điện cho Khương Vận, đường truyền vừa được kết nối, Trì Yên bỏ qua luôn chào hỏi, vội vàng hỏi: "Chị, Khương Dịch anh ấy... Có phải là chấn động mạnh quá nên đầu bị hỏng rồi không?"


Bên kia, Khương Vận vốn đang uống nước, nghe cô nói vậy, chưa kịp nuốt xuống đã phun ra bàn làm việc: "Sao, có chuyện gì à?"


"Anh ấy không nhớ em là ai."


"Mất trí nhớ?" Khương Vận thổn thức: "Nhưng vừa nãy nó còn nhớ chị là ai mà!"


Trì Yên: "..."


Vậy thì quả thực làm người ta đau lòng.


"Tiểu Trì đừng quá sốt ruột, có lẽ chỉ là tạm thời, không chừng ngủ một giấc, ngày mai lại tốt rồi."


Trì Yên hoàn toàn không biết nên trả lời sao, đúng lúc nhìn thấy Khương Dịch đã làm xong thủ tục xuất viện, đang đi đến gần, cô đáp vài tiếng, sau đó vội vàng cúp điện thoại.


Trì Yên cảm thấy trước nay chưa từng chân chó (3) như vậy, ngay cả cửa xe cô cũng mở hộ Khương Dịch.


(3) Xum xoe, nịnh bợ.


Người kia còn chẳng thèm cảm kích, vẫn bộ mặt lạnh nhạt cười như không cười nhìn cô, Trì Yên bị nhìn thực phiền lòng, đã sốt ruột lại ủy khuất, đầu tóc gọn gàng suýt bị cô vò thành ổ quạ.


Sợ bỏ lỡ chuyện gì quan trọng, từ phòng bệnh đi ra Trì Yên đã chuyển điện thoại sang chế độ âm thanh, khi đang chờ đèn xanh ở ngã tư, quả nhiên có điện thoại tới.


Vẫn là Trì Nhiên.


Trì Yên dừng xe ở ven đường, vừa mới nghe điện thoại, giọng nam bên kia đã truyền đến: "Chị, có phải chị quên ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội không?"


Trì Yên không thể phản bác: "..."


Tuy rằng không nên như vậy, nhưng quả thật cô quên rồi.


"Ông nội nhắc tới chị hơn một tháng nay rồi, hôm nay chị có thể về thăm ông không?"


Nghe ra giọng Trì Nhiên vừa cầu cứu, vừa ủy khuất.


"Đúng rồi, ông nội nói chị nhớ

cùng Khương ... ừm anh rể về."


Trì Yên "...Được."


Trì Nhiên lập tức hưng phấn: "Chị, chị muốn ăn gì, lát nữa em bảo phòng bếp chuẩn bị cho chị!"


Trì Yên thuận miệng nói mấy món, cuối cùng còn bổ sung: "Chị còn muốn ăn bánh xoài ngàn lớp."


Vô tình ngước mắt, nhìn thấy anh trong kính chiếu hậu, hơi nhíu mày.


Động tác không quá lộ liễu, nhưng để ý sẽ thấy.


Vì Trì Yên bị dị ứng với xoài.


Trước đó, cô còn đang nghĩ tại sao anh lại quên mình, nhưng hành động vừa rồi quả thật đáng nghi ngờ.


Cúp điện thoại của Trì Nhiên, Trì Yên quay đầu xe.


Khương Dịch nghiêng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"


Trì Yên mở miệng nói: "Đi siêu thị mua đồ."


Khương Dịch nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, cũng không phản quang.


Tay Trì Yên siết chặt vô – lăng.


Gần Trì gia có một cái siêu thị lớn, Trì Yên lái xe đến siêu thị đó.


Sợ nhiều người nhận ra, cô không dám để Khương Dịch đi vào cùng, sau khi vào siêu thị càn quét một vòng, lúc đi ra trên tay xách một túi đồ to.


Mua biếu ông nội là thực phẩm chức năng, còn có một ít hoa quả.


Trong đống hoa quả, xoài chiếm hơn một nửa, còn một nửa là sầu riêng.


Khương Dịch nhíu mày nhìn thẳng phía trước, nhưng chỉ nhíu mày thôi, nửa chữ cũng không nói.


Trước kia cô không phát hiện ra, Khương Dịch diễn xuất giỏi như vậy.


Tuyệt đối không thua mấy tiểu thịt tươi đang hot hiện nay.


Trì Yên lái xe đến thẳng biệt thự Trì gia, suốt dọc đường đi không nói một lời.


Đến khi xe dừng lại, Trì Yên mới ngước mắt liếc nhìn Khương Dịch, khóe môi hơi nhếch, nhìn anh cười ngọt ngào, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn mấy trái sầu riêng: "Anh biết cái này mua cho ai không?"


"Ai?"


"Anh!"


Khương Dịch: "Tôi không thích ăn."


"Nhưng chắc hẳn anh thích phạt quỳ."


Khương Dịch hơi nhướng khóe mắt: "Vị tiểu thư này..."


"Khương Dịch, anh giả vờ."


Giọng Trì Yên không đúng lắm, ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, chỉ cần chớp mắt, nước mắt sẽ trào ra.


Cô hừ mạnh một hơi, mở cửa xuống xe, đồ cũng không mang theo, vội vàng bước xuống xe.


Càng nghĩ càng giận.


Trì Yên đi rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Khương Dịch, còn chưa đi được vài bước đã bị anh dễ dàng bắt được ôm cô vào trong ngực.


Giọng anh trầm thấp, nhưng rất đỗi dịu dàng: "Bà xã, anh biết sai rồi, đừng giận nữa, được không?"


• 21/03/2018 - 08/07/2018 • 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện