Edit: Elodie – Beta: Hann
Tất cả là tại Hàn Văn Quân hết! Khi không tự nhiên đi sờ soạng cô làm gì? Nhất định là vì tối qua cô ấy đùa giỡn lưu manh như thế nên cô mới mới mơ như vậy. Nhất định là thế rồi!
Nghĩ đến đây, Lê Nhã Phù lại đá cho Hàn Văn Quân một đá. Con nhỏ này ngủ say như lợn chết, có đấm đá thế nào cũng không phản ứng lại.
Lê Nhã Phù đang chuẩn bị rời giường thì điện thoại vang lên. Sợ làm ồn đến Hàn Văn Quân nên cô vội vàng ấn nhận, vừa ấn nhấn thì lập tức nghe thấy giọng của Giang Hàn từ đầu dây bên kia: “Tỉnh rồi à? Bây giờ anh đến đón em.”
Lê Nhã Phù cảm giác tự dưng hai má mình bắt đầu nóng lên, cũng may là anh không thấy được.
Cô cố gắng điều chỉnh sao cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể: “Em dậy rồi. Chừng nào thì anh đến?”
“Khoảng hai mươi phút nữa.”
Sau khi cúp máy, Lê Nhã Phù bước ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được Mạnh Giai Giai đã ra ngoài về.
“Sớm thế mà cậu đã chạy bộ rồi à?”
Mạnh Giai Giai uống hớp nước rồi nói: “Chạy xong thấy thoải mái hơn hẳn.”
“Tâm trạng khá lên chút nào không?”
Cô ấy xoay xoay cổ: “Rất tốt. Không thể nào tốt hơn.”
“Nhanh thế à?”
“Bởi vì bây giờ tớ đã có mục tiêu, không muốn dính vào mấy chuyện tình yêu tình báo chó má này nữa.”
“Mục tiêu gì?”
Mạnh Giai Giai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lê Nhã Phù cảm thấy hình như giọng điệu cô ấy trở nên lạnh hơn: “Tớ muốn đuổi hết đám người đó ra khỏi nhà, muốn khiến bọn họ trở thành những kẻ trắng tay không chốn về.” Nói xong, cô ấy ho nhẹ một cái rồi hỏi: “Tớ có độc ác quá không?”
“Không độc ác chút nào. Đã thế, tớ còn rất mong đến ngày đó. Thế nên, cậu phải làm sao cho tớ có thể chứng kiến được cảnh tượng này, đuổi hết đám ma quỷ này ra khỏi cửa. Đến lúc đó, tớ nhất định sẽ bắn pháo đại bác để chúc mừng cậu.”
“Cậu yên tâm, chắc chắn tớ sẽ thực hiện được. Tớ là Mạnh Giai Giai cơ mà.”
Được một lúc, Giang Hàn đã đến. Vì giấc mơ kìa mà Lê Nhã Phù không biết làm thế nào để có thể nhìn thẳng vào mắt anh được. Xe anh dừng ở trước cửa tiểu khu. Lê Nhã Phù lên xe, tỏ vẻ bình tĩnh rồi chào hỏi: “Anh.”
“Anh đưa em đi thay thuốc trước rồi chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”
“Vâng.”
Trong xe yên tĩnh trở lại. Lê Nhã Phù cũng không dám nhìn anh, vừa nhìn đã nhớ tới cảnh tượng anh đè mình đến sát thành bể bơi, khí thế vô cùng mạnh mẽ, nước trong hồ còn không ngừng bắn lên tung toé.
Cô thật sự không hiểu vì sao mình lại mơ làm chuyện đó với anh trai nữa. Tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong nhận thức của cả hai người, anh chính là anh trai, cô chính là em gái.
Vậy tại sao cô lại nằm mơ mình làm chuyện dâm loạn với anh trai mình? Đáng sợ thật đấy.
Giang Hàn đưa cô đi thay thuốc. Thay xong, Lê Nhã Phù vào nhà vệ sinh, lúc đi ra có đi ngang qua quầy y tá. Cô thấy có hai chị y tá chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Giang Hàn.
“Anh ấy đẹp trai thật đó. Đã thế dáng người cũng rất tốt.”
“Người mới nãy đứng chung là ai vậy nhỉ, bạn gái anh ấy à?”
“Hình như không phải đâu. Tôi nghe cô gái đó gọi anh trai, thế nên chắc là em gái người ta nhỉ?”
“Gan cô lớn. Cô đến xin WeChat đi.”
“Không dám luôn á. Tôi cảm thấy anh đẹp trai đó lạnh lùng quá, ánh mắt lúc nhìn người khác thật đáng sợ.”
Lê Nhã Phù đi lướt qua hai người đó như không có chuyện gì. Một trong hai người họ lại gọi cô lại.
“Lê Nhã Phù, xin đợi một lát.”
Lê Nhã Phù vừa quay đầu lại đã thấy chị y tá kia chạy tới. Lúc đăng kí lấy thuốc có điền tên, cho nên chị y tá biết tên cô cũng không phải chuyện gì kì lạ.
“Có chuyện gì sao?” Lê Nhã Phù hỏi.
Chị y tá đó bước lên một bước, vẻ mặt có hơi ngại ngùng: “À ừm… cô đến cùng anh mình hả?”
“Đúng vậy. Sao thế?”
Chị y tá hơi ngại ngùng: “Cô có thể cho tôi xin WeChat của anh ấy không?”
Hoá ra là muốn biết thông tin liên lạc của Giang Hàn thông qua cô. Giang Hàn không dùng WeChat, cô có thể nói thẳng với các cô ấy như thế, nhưng Lê Nhã Phù lại nói nói: “Anh ấy có vợ rồi.”
“Hả?” Hình như chị y tá có hơi kinh ngạc, lập tức nói tiếp: ” Xin lỗi cô, tôi không biết.”
“Không sao.”
Sau khi xoay người rời đi, Lê Nhã Phù không khỏi cảm thấy kinh ngạc về hành vi vừa rồi của mình. Sao cô không nói thẳng là Giang Hàn không xài WeChat, mà lại nói rằng anh đã có vợ để chặt đứt tâm tư của người ta một cách triệt để? Với cả, sao lúc chị y tá kia xin WeChat của anh cô lại thấy khó chịu?
Giang Hàn thấy cô đi đến thì hỏi: “Ăn sáng trước nhé?”
“Vâng.”
Hai người đi ăn cháo hải sản, muốn đặt một phòng bao riêng. Phòng rất lớn, nhưng chỉ có hai người họ. Bát cháo rất nhỏ, Giang Hàn đặt bát cháo bên cạnh đến trước mặt cô. Trong toàn bộ quá trình Lê Nhã Phù chỉ cúi đầu ăn cháo. Cô thực sự không dám nhìn mặt Giang Hàn, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh, cô lại nhớ đến khuôn mặt của anh trong giấc mơ. Khuôn mặt đó rất căng thẳng, giống như đang kiềm chế điều gì đó, nhưng đôi mắt lại tràn đầy dục vọng, ý chí hừng hực như muốn thiêu cháy người khác.
Lúc anh đưa bát cháo đến trước mặt cô, cô vô tình đụng trúng ngón tay anh. Thời niên thiếu, Giang Hàn thường xuyên phải làm những công việc nặng nhọc để phụ giúp gia đình, các khớp ngón tay của anh hơi biến dạng, nhưng ngón tay lại dài, vì các khớp ngón tay nhô ra nên trong có vẻ gầy trơ xương.
Đột nhiên cô nhớ lại ngón tay của anh trong giấc mơ cũng giống giống thế này.
Lê Nhã Phù hít sâu một hơi. Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, nghĩ mãi chuyện này thì được ích lợi gì? Anh đang ngồi ngay trước mặt cô mà cô lại lấy giấc mơ ấy xúc phạm anh được sao? Anh là anh trai của cô đó!
“Em sao vậy?” Giang Hàn nhận ra được sự khác thường ở cô, hỏi một câu.
Lê Nhã Phù vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Không có gì.”
“Là vì cô y tá kia đã nói gì với em sao?”
Lúc chị y tá gọi cô lại anh cũng nghe được phân nửa câu chuyện.
Lê Nhã Phù nói: “Chị ấy hỏi em thông tin liên lạc của anh. Em không cho.”
“Không có gì quan trọng. Ăn no đi, đừng nghĩ gì nữa.”
“Vâng.”
Ăn sáng xong, Giang Hàn đưa cô về nhà rồi anh lại đến công ty để xử lý công việc. Vì giấc mơ lộn xộn vớ vẩn kia mà trong lòng Lê Nhã Phù có hơi buồn bực, tính kéo violin giết thời gian. Dù tay bị thương nhưng vẫn có sức cầm đàn.
Lúc luyện đàn cô cũng không tập trung hoàn toàn được. Cô thật sự không hiểu, không phải nằm mơ xong sáng dậy quên nhanh lắm sao, vậy sao giấc mơ tối qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô vậy, đã thế càng lúc càng rõ ràng hơn?
Cứ như vậy thì làm sao mà cô đối mặt với anh trai được bây giờ?
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần. Lê Nhã Phù vừa ngẩng đầu đã thấy Giang Hàn đang đứng bên ngoài. Không lẽ là cô luyện lâu lắm rồi, lâu đến nỗi anh cũng về rồi sao?
“Vết thương còn chưa khỏi hẳn mà sao lại kéo đàn rồi?”
Lê Nhã Phù điều chỉnh nhịp thở, cố gắng sao cho vẻ mặt mình nhìn tự nhiên một chút: “Chán quá nên luyện một chút.”
“Đợi vết thương lành hẳn rồi luyện tiếp. Anh mua bánh trứng cho em, ra ăn đi.”
Lê Nhã Phù bỏ đàn xuống bước ra ngoài. Quả nhiên anh đã mua bánh trứng cho cô, trước đây cô thích nhất là loại bánh này. Lê Nhã Phù mở tivi lên, vừa ăn bánh vừa xem tivi, cố gắng khiến cho biểu cảm của mình bình thường một chút, không để cho anh phát hiện ra chuyện gì.
Giang Hàn trở về phòng. Lê Nhã Phù cứ tưởng anh sẽ làm việc một lúc, không ngờ anh đã nhanh chóng quay lại. Hoá ra là anh về phòng thay quần áo.
Chỉ là bộ quần áo anh mới thay này…
Sao lại đổi thành đồ bơi? Anh mặc một chiếc quần bơi, trên vai còn vác theo một chiếc khăn tắm, tay cầm mắt kính chống thấm nước. Thấy dáng vẻ này của anh, suýt nữa thì Lê Nhã Phù không thở nổi.
Cô lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua. Cũng chính ở trong bể bơi, anh đặt cô lên mép bể bơi, xung quanh còn có bọt nước bị bắn tung tóe lên vì động tác kịch liệt đó.
Trên sân thượng có bể bơi nước nóng rộng vô biên, thế nên anh muốn bơi sao? Có nhiều kiểu vận động cũng tốt mà, sao lại chọn đi bơi?
Với cả sao lại trùng hợp thế nhỉ, hôm qua cô mới gặp phải cơn mộng xuân chết tiệt ấy, hôm nay anh lại đi bơi rồi?
Giang Hàn cảm nhận được ánh nhìn của Lê Nhã Phù nên hướng mắt về phía cô. Cả người Lê Nhã Phù như nóng lên, vội vàng né tránh, cúi đầu cắn miếng bánh trên tay.
“Em biết bơi chưa?” Giang Hàn hỏi nàng.
Lê Nhã Phù không dám liếc nhìn anh dù chỉ một chút: “Vẫn chưa.”
“Muốn học không? Anh dạy em.”
“…”
Dạy cô? Bơi? Trong giấc mộng xuân hôm qua bắt đầu cũng là cảnh anh dạy cô bơi sau đó dần trở nên lệch lạc.
Thế nên… anh à, ý tưởng này của anh khá là nguy hiểm á nha.
Lê Nhã Phù vội vàng lắc đầu: “Không được, vết thương của em còn chưa khỏi hẳn.”
Lúc Giang Hàn mới phản ứng lại kịp: “Xin lỗi, anh quên mất.”
Ngồi trong phòng khách có thể thấy thấp thoáng phía sau của bể bơi. Sau khi Giang Hàn rời đi, Lê Nhã Phù vô thức liếc mắt nhìn sang, không thấy quá rõ dáng người, chỉ có thể nhìn thấy bọt nước bị anh làm cho bắn tung toé.
Lê Nhã Phù cắn một miếng bánh trứng. Cô cảm thấy bản thân thực sự toang rồi. Bây giờ cô không thể đối mặt với anh mình một cách bình thường được nữa.
Cơm nước xong, Giang Hàn hỏi cô: “Đêm nay muốn nghe kể chuyện gì?”
Đúng rồi ha. Trước khi đi ngủ anh còn kể chuyện cho cô nghe. Nếu đột nhiên nói với anh rằng không cần kể nữa thì anh có cảm thấy cô kì lạ không?
Lê Nhã Phù nói: “Thumbelina đi.”
“Được.”
Thế nên trước khi Lê Nhã Phù đi ngủ, Giang Hàn cầm theo một quyển “Thumbelina” vào phòng.
Giang Hàn ngồi tựa bên giường, tay lật từng trang sách. Lê Nhã Phù không dám dựa gần anh quá. Đọc được hai dòng đầu, Giang Hàn quay đầu nhìn cô: “Sao em cách xa vậy?”
Vậy là đột nhiên cố ý giữ khoảng cách thế này cũng kì lạ lắm đúng không?
Lê Nhã Phù lập tức dịch gần về phía anh một chút, nhưng vừa tiến lại gần, mùi hương trên cơ thể anh thoáng vọt tới chóp mũi. Trước kia cô không thấy có gì bất ổn cả, nhưng vì giấc mộng xuân chết tiệt kia, lúc này khi vừa lại gần anh một chút đã gửi thấy mùi hương trên người anh, không hiểu sao trong đầu lại nhảy số đến hình ảnh trong giấc mơ hôm qua.
Lê Nhã Phù cảm giác cô sắp điên mất thôi. Cô thèm muốn anh trai mình đến nghiện rồi đúng không?
Ngay khi Lê Nhã Phù đang đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt thì đột nhiên Giang Hàn vươn tay ra, xoa xoa đầu cô rồi ghé nó lại gần mình.
Lê Nhã Phù: “…”
Hành động của anh rất tự nhiên, vừa làm vậy vừa không quên kể chuyện.
Nhưng mà đối với người đã có giấc mộng xuân với anh trai mình như Lê Nhã Phù mà nói, động tác quả thực rất chết người.
Anh à, anh có biết anh làm như thế thì bản thân anh sẽ rất nguy hiểm không?
Lê Nhã Phù cảm thấy cứ vậy thì cô sẽ nghẹt thở chết mất. Cô nghĩ một lúc rồi nói với Giang Hàn: “Em ở đây cũng khá quen rồi, anh không cần tới kể chuyện cho em nữa đầu. Hơn nữa ngày nào anh cũng bận rộn đủ việc, không cần phải tốn thời gian cho những chuyện nhỏ nhặt thế này đâu.”
Cô cảm thấy đáy mắt anh tràn ra vẻ tự trách. Anh hỏi: “Có phải do anh kể không hay không?”
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn ngập cảm giác tội lỗi. Rõ ràng vì trong lòng mình có quỷ mà bây giờ lại khiến anh hiểu lầm là do anh kể không hết. Cô vội nói: “Đương nhiên không phải thế rồi, chỉ là em hơi mệt thôi.”
Giang Hàn đứng lên: “Được rồi. Vậy em ngủ đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Bóng hình anh biến mất sau cánh cửa phòng. Lúc này Lê Nhã Phù mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ hy vọng ký ức về giấc mộng kia có thể biến mất nhanh một chút, để cuộc sống giữa cô và anh trai có thể trở lại như bình thường.
Nhưng điều khiến Lê Nhã Phù không ngờ tới là tối hôm đó cô lại nằm mơ, có cùng tính chất với giấc mơ trước đó, nhưng lần này là ở trên giường, còn anh thì làm cô từ phía sau…
Lê Nhã Phù giật mình tỉnh giấc. Trời đã sáng, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi mới hoàn hồn lại được. Lê Nhã Phù tuyệt vọng kéo chăn lên qua mặt, hận rằng mình không thể chửi ầm lên.
Sao lại thế này chứ? Tại sao cô lại ham muốn anh trai mình trong mơ?
Lê Nhã Phù nằm ngây người trên giường một lúc lâu rồi mới ngồi dậy. Cô cứ nghĩ trễ thế này chắc Giang Hàn đã ra khỏi nhà rồi, nhưng không ngờ rằng mới mở cửa ra đã thấy anh đang ngồi trên sô pha.
Nghe tiếng động, anh quay người nhìn cô. Rõ ràng ánh mắt của anh bình tĩnh như vậy, nhưng Lê Nhã Phù lại cảm thấy ngay khi anh nhìn sang, cả người cô như nóng rực cả lên. Cô chỉ cảm thấy vô cùng không tự nhiên, rồi gượng cười chào hỏi anh: “Anh chưa đến công ty sao?”
Giang Hàn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cũng nên đi rồi.”
Nói xong anh lập tức bước về phía cửa, nhưng đến đó rồi lại không mở cửa ra ngay, quay đầu nhìn cô một cái, như đang mong chờ điều gì đó.
Lê Nhã Phù liền hỏi: “Còn có chuyện gì hả anh?”
“Không có gì.” Nói xong anh mới mở cửa ra ngoài.
Sau khi ra ngoài Giang Hàn cũng thấy rất khó hiểu, sao hôm nay cô không kề mặt tạm biệt anh?
Lê Nhã Phù không biết suy nghĩ của Giang Hàn. Bây giờ ngay cả việc liếc mắt nhìn anh một cái còn không dám chớ nói chi mà kề mặt tạm biệt. Thấy Giang Hàn ra khỏi cửa cô mới dám thở hắt ra. Cô thực sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng cảm thấy ngày càng không có cách nào để đối mặt với anh.
Lần đầu thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng hai đêm liên tiếp đều gặp phải giấc mơ như thế thì gọi là gì bây giờ?
Lê Nhã Phù cảm thấy cực kì phiền muộn. Cô gọi điện thoại tìm Hàn Văn Quân rủ cô ấy ra ngoài. Bây giờ cô phải tìm người để trút bầu tâm sự, còn không cô thấy chắc cô sẽ điên mất thôi.
Hai người hẹn nhau đến quán trà nhỏ mà cả hai thường lui tới. Trà hoa cúc ở đó rất ngon, còn kèm theo mấy món ăn vặt đặc trưng của quán, thực sự là nước đi đi thẳng vào lòng người đối với giới trà chiều.
“Có chuyện gì mà vội vàng tìm tớ thế?” Hàn Văn Quân vừa uống trà vừa
hỏi cô.
“Tớ gặp mộng xuân, tận hai ngày liên tiếp.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không gặp mộng xuân mới bất thường.”
“Không phải. Mộng xuân bình thường hay không thì khoan hãy nói, chủ yếu nhân vật chính trong giấc mộng xuân đây này. Đó là một người tuyệt đối không bao giờ có khả năng làm chuyện như vậy với cậu, cậu không thấy đáng sợ lắm sao?”
Hàn Văn Quân hơi nghiêng người về phía cô, trên mặt lộ ra vẻ tò mò: “Ai thế?”
Lê Nhã Phù cảm thấy nói tên anh là đang bôi tro trát trấu vào mặt anh. Cô lắc đầu: “Không thể nói được.”
“Anh cậu?”
“…”
Hàn Văn Quân thấy ánh mắt cô như thế thì nhất thời hiểu rõ: “Vậy là đúng rồi.”
Rõ ràng vậy sao?
Thôi thôi, biết thì biết, dù sao cũng là chị em với nhau, không có gì là không thể nói cả.
“Cậu nói xem tớ có nên đi tìm bác sĩ tâm lý không? Kỳ lạ thật đấy, hai đêm liền đêm nào cũng mơ thấy anh ấy và tớ…” Lê Nhã Phù không nói nổi nữa: “Bây giờ tớ cũng không biết đối mặt với anh ấy thế nào nữa.”
“Tìm bác sĩ làm gì chứ? Dễ hiểu mà, cậu thích anh ấy.”
Nghe cô ấy nói vậy, Lê Nhã Phù lập tức hoảng sợ: “Thích anh ấy? Sao lại thế được? Anh ấy là anh trai của tớ đấy.”
“Cũng có phải là anh ruột đâu.”
“Tuy không phải anh ruột nhưng hai chúng tớ đã ở với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng chả kém anh ruột là bao. Tớ thừa nhận là mấy năm nay tớ rất nhớ anh ấy, cũng cảm thấy rất áy náy với anh ấy, nhưng mấy điều này cũng có giống như thích đâu?”
“Ừm thì có lẽ là do bản thân cậu cũng không nhận ra, nhưng trong tiềm thức cậu đã thích anh ấy rồi. Trong quyển sách “Giải mộng” Freud đã từng nói, giấc mơ là nơi hiện thực hóa điều mà mình mong ước. Cậu mơ cậu và anh ấy cùng nhau làm chuyện đó có nghĩa là trong tiềm thức cậu muốn làm chuyện đó với anh ấy.”
“…” Lê Nhã Phù nhìn cô ấy như nhìn người bị bệnh tâm thần: “Cậu nói hươu nói vượn gì thế? Sao tớ có thể có… ý như thế với anh tớ được?”
“Được. Cậu không có ý gì với anh ấy cả.” Hàn Văn Quân nhíu mày nhìn cô nói: “Vậy tớ theo đuổi anh ấy đây.”
Lê Nhã Phù híp mắt nhìn cô ấy: “Cậu đang nói giỡn đấy à?”
“Không đâu. Tớ thấy anh cậu rất đúng gu tớ.”
“…”
Hàn Văn Quân là vưu vật nhân gian, theo đuổi ai mà không dễ như trở bàn tay?
Lê Nhã Phù nói gần như không suy nghĩ: “Cậu dám! Cậu theo đuổi ai cũng được nhưng không thể là anh tớ.”
“Hửm?” Ý cười của Hàn Văn Quân dần sâu hơn: “Tại sao? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, tớ làm chị dâu cậu không được sao?”
Vì sao lại không được? Dường như chẳng có gì là không được cả, nhưng không hiểu sao vừa nghe nói thế trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, còn có cảm giác hoang mang tột độ. Lỡ Hàn Văn Quân thực sự theo đuổi anh thì làm sao đây?
“Nhìn xem, cậu sốt ruột rồi chứ gì? Đùa thôi, tớ không có hứng thú với anh cậu.”
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Văn Quân lại nói: “Thích một người cũng không phải là chuyện gì mất mặt, huống hồ anh ấy cũng không phải anh ruột của cậu, thích anh ấy thì có làm sao đâu?”
Lê Nhã Phù im lặng không nói gì.
“Có người mà mình có thể thích tuyệt thật đấy. Không như tớ, có người trong lòng cũng không dám thích.”
Câu nói này của cô ấy khiến Lê Nhã Phù hoàn hồn lại. Cô hỏi: “Cậu thích ai thế? Sao không nghe cậu nói gì?”
Hàn Văn Quân nháy mắt với cô mấy cái: “Thích cậu đó.”
Lê Nhã Phù: “…”
Lê Nhã Phù đá vào cái chân dưới gầm bàn của cô: “Con nhỏ này, lại trêu tớ.”
Hàn Văn Quân bị cô đá như vậy cũng không thấy tức giận gì. Có lẽ cảm thấy trò đùa này của mình đã thành công mỹ mãn, cô ấy ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Sau khi nói chuyện phiếm với Hàn Văn Quân, Lê Nhã Phù đã cảm thấy thoải mái hơn. Mấy năm nay cô thường xuyên mơ thấy Giang Hàn, vì cảm thấy tội lỗi về những gì đã gây ra trong quá khứ, cũng vì nhớ anh mà cô có cảm giác ỷ lại vào anh cực kỳ mãnh liệt. Nhưng có lẽ ngay chính bản thân cô cũng không biết, trong nỗi nhớ anh dài da diết, cô đã nảy sinh một loại tình cảm phức tạp với anh. Đây chắc chắn không đơn giản chỉ là quan hệ anh trai em gái.
Nếu không vì sao khi người khác xin thông tin liên lạc của anh, cô lại nói thẳng là Giang Hàn đã kết hôn, làm cho người ta hết hy vọng? Nếu không vì sao khi Hàn Văn Quân nói muốn theo đuổi Giang Hàn, cô lại có một loại nàng sẽ có cảm giác hoang mang tột độ vô cùng mạnh mẽ?
Nếu Hàn Văn Quân nói đúng thì có lẽ cô đã thực sự thích anh rồi. Trong tiềm thức, ở thời điểm mà cô không tự mình ý thức được, hai giấc mộng xuân liên tiếp cũng chỉ là dây dẫn nổ mà thôi. Rồi một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra tình cảm của mình đối với anh, cái gọi là vô cùng ỷ lại anh cũng chỉ xuất phát từ việc thích anh mà thôi.
Tuy vậy, chuyện thích Giang Hàn nghe có hơi kì lạ, dù sao anh cũng là anh trai cô. Nhưng Hàn Văn Quân nói đúng, thích một người quả thật không phải là chuyện gì mất mặt, huống hồ anh cũng chẳng phải là anh ruột. Nhưng cô không biết Giang Hàn nghĩ thế nào. Có khi nào anh chỉ xem cô là em gái thôi không? Nếu cô nói anh nghe suy nghĩ của mình thì anh có giật mình không? Hoặc anh cảm thấy chuyện cô muốn có được anh của mình thế này là một chuyện rất biến thái?
Nhưng mà thích thì cũng thích rồi. Nếu đã thích anh rồi thì cứ mạnh dạn thích tiếp thôi.
Đến chiều, lúc Giang Hàn về nhà, Lê Nhã Phù đã thông suốt, đối mặt với anh cũng tự nhiên hôn. Lúc cả hai ngồi ăn tối cùng nhau, Lê Nhã Phù hỏi anh: “Anh, quán mới ở Lạc Thành khi nào mới khai trương?”
“Mấy ngày nữa. Muốn đến chơi à?”
“Đi chơi là phụ thôi. Em muốn xem xem có thể giúp anh hút khách không. Hay là hôm khai trương em đến kéo violin thu hút khách tới chơi nhé?”
“Nơi như thế không phù hợp để em chơi violin.”
“…”
Cứ như thế, cô bị từ chối một cách vô tình.
Thật ra, theo quan điểm của Lê Nhã Phù thì cho dù cô ấy đang ở trong một đại sảnh lộng lẫy hay trong quán bar tốt xấu lẫn lộn, miễn là cô có thể giúp anh thì ở đâu cũng như nhau.
Sau khi ăn xong, Giang Hàn lại hỏi: “Tối nay muốn nghe chuyện gì?”
Lê Nhã Phù nói: “Anh không cần phải kể chuyện cho anh nghe nữa đâu. Em cũng đã quen với nơi này rồi.” Mặc dù cô cũng muốn gần anh thêm nhiều chút nhưng ngày nào anh cũng bận rộn như vậy, đến tối còn phải kể chuyện cho cô nghe, có lẽ anh cũng mệt muốn xỉu chứ bộ.
Giang Hàn trầm mặc một lúc rồi gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Chiến thuật chơi violin giúp anh quảng bá quán mới không thành công, Lê Nhã Phù lại tìm cách khác. Đến hôm khai trương, Lê Nhã Phù giành được một tấm vé trải nghiệm từ web bán online. Cô đến quán mới của anh, tự mình trải nghiệm, chụp một tấm rồi đăng một bài lên blog của mình.
Cô có blog, nhưng bình thường đều đăng về cuộc thì hay buổi hoà tấu này kia, hiếm khi đăng về cuộc sống của mình. Đây là lần đầu tiên cô ấy đăng một bài có liên quan đến đời sống của mình.
“Phát hiện được quán ruột của mình rồi. Rượu ở đây siêu ngon.” Phía dưới bài đăng còn có địa chỉ của tiệm.
Tuy rằng fan trên blog của cô không nhiều lắm, nhưng có thể quảng cáo quán của anh mình như thế này cũng không tồi.
Nhưng chuyện khiến Lê Nhã Phù cảm thấy ngoài ý muốn là blog của cô được một thần tượng siêu nổi tiếng ấn thích. Lê Nhã Phù từng thu phần điệp khúc bài hát giúp Vưu Nhất Vũ nên hai người cũng theo dõi qua lại blog của nhau. Blog của cô gần như là kiểu trăm năm mới cập nhật được một lần, hoang vu đến độ cỏ cũng mọc um tùm cả rồi, không ngờ rằng vừa đăng bài này xong đã được Vưu Nhất Vũ ấn thích ngay lập tức.
Hẳn cũng chỉ vì lễ độ mà tiện tay ấn thích một cái, nhưng Vưu Nhất Vũ là ai, là siêu sao vô cùng nổi tiếng đấy. Ngay sau đó, các bình luận bắt đầu nhảy ra liên tục trên blog của Lê Nhã Phù.
“Á. Quán mà anh tôi thích đó. Nhất định phải đến nếm thử rồi.”
“Úi chỗ này gần đây phết. Đến tối phải đến xem thử.”
“Anh tôi đã ấn thích chỗ này rồi thì tôi nhất định phải đến thôi.”
Lê Nhã Phù không ngờ hiệu quả lại cao như vậy. Cô đang do dự không biết có nên cảm ơn Vưu Nhất Vũ không, nhưng lại nghĩ có lẽ người ta chỉ tiện tay ấn một cái, không nhất thiết phải cảm ơn.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, hiệu quả của việc quảng cáo quán mới của anh đã vượt xa sự mong đợi của cô.
Sau khi Giang Hàn về nhà, Lê Nhã Phù lập tức hỏi anh: “Quán mới của anh khai trương thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
Lê Nhã Phù gật đầu. Trong lòng cô thấy rất vui vẻ, quán mới của anh náo nhiệt như thế ít nhiều gì cũng nhờ có công lao của cô.
Ngoài việc thay thuốc mỗi ngày, bác sĩ còn kê cho Lê Nhã Phù một số loại thuốc uống. Tuy rằng cô tự uống được, nhưng tối nào Giang Hàn cũng chuẩn bị tốt cho cô.
Lúc này, hai người đang ngồi trên sô pha, Giang Hàn ngồi bên cạnh cô, bóc viên thuốc con nhộng ra, rồi đổ hết những loại thuốc khác ra. Lê Nhã Phù ngồi yên bên cạnh anh, nhìn chằm chằm động tác của anh đến nỗi không thèm chớp mắt.
“Tay.”
Lúc nghe được tiếng anh cô mới hoàn hồn lại. Lê Nhã Phù ngoan ngoãn đưa tay ra, anh đổ hết thuốc vào lòng bàn tay cô rồi đưa nước cho cô. Lê Nhã Phù nhận thuốc rồi cho hết vào miệng, sau đó lại nhận lấy ly nước rồi nhanh chóng uống vài hớp, để nước đẩy hết thuốc xuống.
Giang Hàn cũng biết cô khó uống thuốc. Cô vừa nuốt hết xuống, anh lập tức nhét một viên kẹo vào miệng cô.
Sau khi giúp cô uống thuốc xong anh sẽ làm việc, nhưng đột nhiên Lê Nhã Phù không muốn anh đi, cô muốn ở bên anh thêm một chút nữa, muốn anh có thể ở bên mình.
Càng rõ mình thích anh bao nhiêu thì cô càng có lòng tham với anh nhiều bấy nhiêu.
Thế nên khi thấy anh đứng dậy, Lê Nhã Phù vô thức bắt lấy tay anh, không phải loại nắm tay có khoảng cách như bắt lấy cổ tay anh mà là trực tiếp nắm lấy ngón tay anh, siết chặt lại.
Giang Hàn không phát hiện ra sự khác thường ở cô. Anh hỏi: “Sao thế?”
Lúc này Lê Nhã Phù mới hoàn hồn lại. Cô vội vàng buông tay anh ra, nói: “Muốn ăn thêm một viên nữa.”
Giang Hàn lập tức bóc thêm một viên kẹo cho cô.
“Vậy giờ anh đi làm việc?” Anh hỏi, trưng cầu ý kiến của cô.
Lê Nhã Phù cũng không ngang ngược, gật đầu nói: “Được.”
Bấy giờ anh mới rời đi.
Lê Nhã Phù nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Làm sao bây giờ, cô cảm thấy càng ngày mình hành xử càng bất bình thường. Cô cảm thấy từ sau hai giấc mộng xuân liên tiếp kia, cảm giác của cô đối với Giang Hàn dần dần phát triển đến một phương diện xa lạ. Cô biết mình thích anh, cũng muốn mình thích anh, nhưng cô phát hiện ra những điều cô muốn không đơn giản chỉ là ăn cơm hay trò chuyện với anh.
Lê Nhã Phù bảo dì giúp mình tắm. Vừa tắm ra đã thấy Giang Hàn đang đứng hút thuốc trên sân thượng.
Lê Nhã Phù nhìn bóng lưng anh. Trời lạnh, anh khoác thêm một chiếc áo vest bên ngoài áo sơ mi. Chiếc áo vest nằm ngay ngắn trên người càng tôn thêm dáng người của anh.
Sống lưng của Giang Hàn thẳng tắp vô cùng, giữa lưng và mông còn có một chỗ lõm xuống rất đẹp. Không biết có phải vì hai giấc mộng xuân kia không mà giờ phút này khi nhìn từ phía sau lưng anh, cô đã không thể nhìn bằng ánh mắt của em gái đối với anh trai được nữa, mà bất giác chuyển thành người phụ nữ nhìn người đàn ông. Cô cảm thấy phần lõm xuống ở eo kia đang mạnh mẽ quyến rũ cô, như đang dụ dỗ cô đặt tay lên đó.
Cô cảm thấy đó là một ý tưởng vô cùng nguy hiểm. Anh là anh cô đó. Ôm lấy anh từ đằng sau không phải là một hành động rất mờ ám sao?
Tuy là cô thích anh nhưng cô không rõ anh nghĩ thế nào. Có lẽ anh chỉ xem cô như em gái, nếu vì không kiểm soát được bản thân mà cô phá vỡ điểm cân bằng nào đó, liệu mối quan hệ của họ có trở nên khó xử không?
Nhưng cái eo này thật sự rất quyến rũ người khác. Cực kì muốn ôm anh.