Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Sil
Tâm trạng Lục Hạo rất vui vẻ sau sự kiện snack khoai tây.
Ví dụ như lúc ba đang chuẩn bị bữa tối, bé chạy đôn chạy đáo như một con ong chăm chỉ.
Lại như lúc ăn tối, chẳng cần ba nhắc nhở, bé đã ngoan ngoãn tự xử lý hết một bát cơm đầy.
Lúc này đây, mỗi lần Lục Phỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười đáng yêu của con trai, trong lòng lại thoáng có cảm giác tội lỗi, chợt nghĩ có khi nào mình đã bắt nạt con hơi quá hay không.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này của anh đã tan biến…
Buổi tối, khi Lục Phỉ đang ngồi trên sô pha xem TV thì đột nhiên nghe được tiếng Lục Hạo kêu to từ trong phòng: “Ba ơi, con muốn đi tắm, ba mau tới giúp con đi!”
Anh đi vào phòng con thì thấy nó đang lục tung tủ quần áo của mình để tìm áo ngủ và quần nhỏ.
Anh nhìn một lát rồi đi vào phòng vệ sinh xả nước ấm cho con trai.
Sau đó, bé tự chuẩn bị quần áo và khăn tắm xong cũng đi vào phòng tắm, mỉm cười ngọt ngào với người quay phim ở bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Lục Phỉ không nói gì khi thấy hành động này của con, anh chỉ ngồi xổm xuống thử độ ấm của nước.
Cậu chép miệng nhìn bóng lưng của ba, lựa chọn tự làm việc của mình, bắt đầu c ởi quần áo của mình ra một cách vụng về. Sau khi cởi xong mới đặt quần áo nghiêm chỉnh ở một bên rồi lại gần ba.
Lục Phỉ ở bên này cũng vừa chuẩn bị xong nước ấm trong bồn tắm, không quay đầu lại mà nói: “Hạo Hạo lại đây để ba giúp con tắm nào!”
Anh vừa dứt lời, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì một cơ thể trần truồng từ phía sau bỗng nhiên nhảy vào bồn tắm, làm bọt nước bắn lên từng đợt, khiến cả người anh ướt sũng.
“Hạo Hạo, con làm gì thế?” Lục Phỉ nhìn cả người mình ướt sũng, rồi lại nhìn cơ thể nhỏ bé đang ngâm trong nước kia, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ba ơi, chúng ta tắm chung đi!” Lục Hạo chớp đôi mắt to đang chột dạ nhìn Lục Phỉ: “Ba với con trai trên TV đều làm như vậy mà. Ba ơi, ba đồng ý với con đi mà.”
Lục Phỉ im lặng, tuy con trai chuyển đề tài rất vụng về, nhưng nghĩ đến hôm nay mình đã lừa con trai, thôi thì “Tắm uyên ương” với bé cũng là một cách bù lại cho nó rồi!
Nghĩ vậy, anh nhìn con trai đang mở to mắt ra vẻ đáng yêu, dặn dò một câu: “Con ngoan ngoãn ở đây đừng làm gì cả, để ba đi lấy quần áo.”
“Vâng ạ!” Nghe vậy, cậu vui vẻ vẩy nước lên người ba.
Lục Phỉ lại cảm thấy mình sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Anh thở dài một tiếng, sau đó xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Người quay phim bên ngoài nghe được động tĩnh liền nhanh chóng chĩa máy quay vào trước cánh cửa.
Sau đó, Lục Phỉ đi ra khỏi phòng, đôi mắt lạnh lùng cùng với khuôn mặt đẹp trai kia khiến người ta vô tình bị hấp dẫn, rồi lại nhìn bộ quần áo màu trắng đều dính trên người anh, thoáng hiện ra dáng người cường tráng… Cả người anh như toả ra sự quyến rũ trí mạng.
Dáng người Lục Phỉ vốn được công nhận là rất tốt trong giới, lúc này người quay phim nhìn dáng người như ẩn như hiện kia, lại càng cảm thấy lời này không ngoa chút nào.
Quay phim đã có thể đoán ra được sau khi chương trình được phát sóng sẽ có biết bao nhiêu người nhìn dáng người của Lục Phỉ với vẻ mê muội rồi.
Một lát sau, Lục Phỉ cầm áo ngủ của mình vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau đó, người quay phim liền nghe được âm thanh vọng ra từ bên trong.
“Ba ơi, ba không c ởi quần nhỏ ra ạ?”
“Ba ơi, kì lưng giúp con.”
“Ba ơi, bọt xà phòng nhiều quá.”
“Ba ơi, con đứng không vững! Ba đỡ con với.”
“Ba ơi, bọt xà phòng bay vào mắt con rồi, con thấy xót mắt quá.”
“Ba ơi, ba có thể giúp con tắm không?
“Ba ơi…”
Bên tai toàn là giọng nói non nớt của Lục Hạo, tuy không nghe được Lục Phỉ trả lời, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt không kiềm chế nổi của anh!
***
Một lát sau, Lục Phỉ rửa mặt xong liền dẫn Lục Hạo về phòng bé.
Anh đặt con nằm trên giường, sau đó cầm cuốn truyện cổ tích bên cạnh chậm rãi đọc cho con nghe.
Nhưng chỉ đọc được một nửa, anh ngẩng đầu lên thì thấy Lục Hạo lén lút dùng tay xoa mắt mình.
Thấy thế, anh liền dừng lại rồi nhỏ giọng dò hỏi: “Sao vậy con?”
Cậu nhìn về phía ba, đôi mắt ngập nước hơi phiếm hồng, nhỏ giọng ấp úng nói: “Ba ơi, con nhớ mẹ!”
“Vậy sao con không nói mà lại lén khóc thế này?” Anh duỗi tay, ngón tay thô ráp cẩn thận lau khóe mắt con, mày kiếm nhíu lại, đôi mắt đen nhánh loé lên vẻ bất đắc dĩ.
“Tối qua mẹ bảo con ở nhà phải ngoan.” Lục Hạo nhỏ giọng nói. Cậu là một đứa trẻ ngoan nên phải nghe lời mẹ nói, nhưng vừa nãy bé đột nhiên rất nhớ mẹ, nhớ dáng vẻ dịu dàng của mẹ khi tắm cho bé, muốn mẹ ôm bé nhỏ giọng kể chuyện cổ tích, hát nhạc thiếu nhi.
“…” Nghe vậy, lòng Lục Phỉ lập tức dịu lại, duỗi tay xoa đầu con: “Con không thể gặp mẹ được.”
Nghe được lời này, hốc mắt Lục Hạo lại phiếm hồng.
“Nhưng con có thể gọi điện thoại cho mẹ mà.” Anh lại nói thêm một câu.
“Thật ạ?” Bé lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Ừ.” Lục Phỉ buồn cười gật đầu. Con trai đang diễn kịch sao? Lật mặt nhanh quá đi mất!
Sau đó, anh lấy di động ra gọi cho Nhan Hạ. Thật ra, anh cũng rất nhớ bà xã của mình đó!
Lúc này, Nhan Hạ đang chuẩn bị
quần áo cho tuần lễ thời trang trong văn phòng liền nghe thấy chuông điện thoại, chưa kịp nhìn đã bắt máy luôn.
Nhưng khi nghe thấy một tiếng “Vợ” từ đầu bên kia, cô liền dừng lại rồi nhìn về phía Tiểu Ngô: “Chờ chị một chút.”
Tiểu Ngô lập tức gật đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò, vị kia chính là ông chồng trong truyền thuyết của giám đốc Nhan đấy sao? Cô ấy đã hết hồn khi nghe boss nói giám đốc Nhan còn trẻ như thế mà đã kết hôn sinh con rồi.
“Có chuyện gì vậy anh?” Nhan Hạ đi đến một góc, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói trong trẻo như chim hoàng anh vang lên.
“Hạo Hạo nhớ em, vừa nãy còn lén khóc một mình.” Lục Phỉ nói, nhìn lướt qua con trai đang nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Nghe chồng nói thế, cô liền cảm thấy lòng như bị cái gì đó lấp đầy, cười nhẹ: “Đưa điện thoại cho con đi! Để em nói chuyện với nó.”
“Ừ.” Anh đáp lời, đưa điện thoại cho Lục Hạo vẫn luôn nóng lòng bên cạnh.
Cậu vừa cầm di động đã lập tức vứt hết mọi thứ ra sau đầu, hưng phấn hô: “Mẹ ơi!”
Anh dịu dàng nhìn con trai đã vui vẻ trở lại rồi đi ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho mẹ con họ nói chuyện.
Mà lúc này, Lục Phỉ cũng được biên tập viên mời vào phòng riêng để phỏng vấn ngắn.
Sau cuộc phỏng vấn, anh cẩn thận mở cửa phòng Lục Hạo thì thấy con vừa cầm di động vừa say giấc nồng.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của con rồi lấy điện thoại trong tay con ra, đắp chăn giúp con rồi mới cầm di động về phòng mình.
Khi trở về phòng, anh lập tức gọi điện cho Nhan Hạ. Anh đứng trên sân thượng, nhìn vầng trăng tròn kia, sự nhớ nhung trong lòng càng nhiều hơn. Anh biết hai người đang cùng đứng dưới một bầu trời, chỉ muốn lúc nào cũng được ở cùng vợ.
Bên kia, Nhan Hạ nghe được tiếng chuông, lại cầm di động lên.
“Con ngủ rồi sao?” Vì có Tiểu Ngô ở đây nên cô không gọi thẳng tên của Hạo Hạo.
Anh hơi mỉm cười nói: “Ừ, ban nãy tay còn cầm di động mà đã thiếp đi rồi.”
“Hôm nay hai người ở riêng thế nào?” Cô lại tiếp tục hỏi, qua lời kể của con trai thì cô cảm thấy ngày hôm nay rất vui. Lúc này, cô đi tới cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài, trong đầu lại nhớ về cảnh tượng trong nhà.
“Vẫn tốt.” Lục Phỉ nhớ tới hôm nay mình đã bị hạ gục rất nhiều lần, lúc đó thì khóc không ra nước mắt nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Chí ít thì anh đã biết con trai mình đích thị là một đứa tham ăn, cũng biết bé không thích ăn rau xanh, còn nhận ra bé cũng rất gian xảo…
“Em rất mong chờ được xem chương trình hôm nay.” Cô nheo mắt nói, chỉ mấy ngày nữa thôi là sẽ được xem rồi.
“…” Ở đầu dây bên kia, Lục Phỉ im lặng. Anh cảm thấy nếu để vợ mình xem được thì hình tượng “vĩ đại” của anh trước mặt vợ sẽ bị phá hủy triệt để mất thôi.
“Được rồi, em còn có việc, không thể nói chuyện với anh nữa.”
Cô thấy đầu kia di động rất lâu cũng không phát ra thanh âm nào, mắt lộ ra ý cười nhạt, cô không cần đoán cũng biết được lý do anh lại đột nhiên im lặng.
“Đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, đi ngủ sớm đi, còn nữa, anh rất nhớ em!” Anh cảm thấy bất đắc dĩ khi nghe ra được ý cười trong giọng nói của Nhan Hạ, nhưng vẫn dặn dò cặn kẽ, cuối cùng còn không quên nói một câu âu yếm.
“Em cũng nhớ anh, anh nhớ chăm sóc tốt cho chính mình và con nhé, mai gặp!” Cả người cô nhẹ nhõm và hạnh phúc khi nghe giọng nói đầy gợi cảm của anh.
Ngày tháng trôi qua tốt đẹp đến mức không thể tin nổi!
“Mai gặp lại em nhé.” Sau đó, anh mới lưu luyến tắt máy rồi mím môi thành một đường thẳng, tối nay lại phải “Phòng đơn gối chiếc” rồi.
Ở đầu bên kia, Nhan Hạ cũng đã xoay người về lại chỗ cũ.
Tiểu Ngô nhìn khóe môi đang nở nụ cười của cô liền trêu chọc: “Là chồng của giám đốc Nhan à?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Em cảm thấy giám đốc Nhan đang rất hạnh phúc.” Tiểu Ngô hâm mộ, từ cuộc gọi đầu tiên, khóe môi cô ấy vẫn luôn nở nụ cười.
Nụ cười này chỉ có thể bắt gặp ở người đang hạnh phúc trong tình yêu mà thôi, làm cho một cẩu FA như cô cực kỳ hâm mộ! Đúng là khoe ân ái mà!
“Đúng vậy, bọn chị rất hạnh phúc.” Nhan Hạ nói, khóe miệng mỉm cười, cả người rạng rỡ hẳn lên.