Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Sil
Ngày thứ hai, khi Nhan Hạ tỉnh lại thì đã là giữa trưa, cô xoa cái eo đau nhức của mình, rồi vén chăn ra khỏi giường.
Nhan Hạ đi vào phòng tắm, đỏ mặt khi nhìn “dấu vết” trên cổ mình. Hôm qua cô chỉ chủ động một tý, ai ngờ Lục Phỉ sẽ điên cuồng như vậy chứ.
Chỉ vài giây sau, Nhan Hạ lại thấy mặt mình đỏ bừng liền mở vòi nước, hắt nước lên mặt để hạ nhiệt.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, cô mới ra khỏi phòng.
Khi cô ra khỏi phòng, Lục Phỉ đang làm cơm trưa trong bếp, Lục Hạo đang xem TV nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng “trông ngóng” thức ăn trên bàn. Lúc bé thấy mẹ bước ra mới vội kêu lên: “Mẹ xấu hổ, mặt trời đã chiếu đến mông rồi!”
Lục Hạo vừa nói vừa lêu lêu mẹ.
Cô nghe lời trêu đùa của con trai, bình tĩnh đi tới trước sô pha, đưa tay nhéo khuôn mặt bé: “Có xấu hổ hơn nữa thì mẹ vẫn là mẹ của con.”
“Mẹ đừng véo mà.” Bé vội vàng cầm tay mẹ, tiếp tục nói: “Con biết tối qua mẹ rất mệt.”
Đôi mắt Nhan Hạ loé lên vẻ lúng túng khi nghe thấy bé nói thế: “Con nghe ai nói vậy?”
“Ba nói ạ! Sáng nay con muốn đi gọi mẹ, nhưng ba nói tối qua mẹ mệt, đừng làm phiền mẹ. Mẹ ơi, tối qua mẹ làm gì mà mệt vậy ạ?” Lục Hạo ngây thơ hỏi.
“…” Nhan Hạ lập tức cạn lời, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói một câu: “Sau này lớn lên con sẽ hiểu!”
“Ồ.” Lục Hạo gật đầu như đang suy tư, khi bé toan nói gì đó thì ba lại bưng đồ ăn ra khỏi bếp.
Thấy thế, Nhan Hạ liền đứng dậy đi đến chỗ Lục Phỉ, vội nhận lấy đ ĩa đồ ăn.
“Em dậy rồi à?” Lục Phỉ thấy Nhan Hạ th ở dốc khi nhìn mình, trong mắt lộ ra ý cười. Đã là vợ chồng già rồi mà vợ anh vẫn hay xấu hổ như vậy. Hơn nữa, thật ra anh lại rất thích Nhan Hạ như vậy, đôi khi dáng vẻ này của cô sẽ khiến anh muốn trêu chọc cô.
“Vâng.” Nhan Hạ khẽ đáp, lại cảm nhận được ánh mắt của Lục Hạo sau lưng mình. Cô liền tiến lên phía trước, xoay người anh lại, đẩy vào phòng bếp: “Để em giúp anh!”
Lục Phỉ cảm nhận được lực đẩy mềm mại sau lưng mình, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Sau khi vào phòng bếp, anh liền xoay người ôm cô vào lòng rồi hôn nhẹ lên môi cô.
Nhan Hạ cảm nhận được hơi thở nóng rực ập tới trước mặt mình, trái tim bắt đầu đập rộn, cô không bao giờ có thể điều khiển bản thân mỗi khi Lục Phỉ cố tình quyến rũ mình cả.
Sau đó, tay Lục Phỉ từ từ di chuyển tới eo Nhan Hạ, xoa nhẹ: “Thế nào rồi? Còn mỏi không em?”
Nhan Hạ nghe vậy, khuôn mặt liền đỏ lựng, nhìn Lục Phỉ với vẻ chỉ trích, anh đã biết cô xấu hổ rồi mà còn hỏi vậy à?
Thấy vậy, anh liền khẽ cong khóe miệng, lại hôn cô rồi nói: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Sau đó anh buông Nhan Hạ ra, chuẩn bị làm món ăn cuối cùng.
Lúc anh quay người lại, thấy cô vẫn còn đứng ngẩn người liền cười nói: “Mau giúp anh đánh trứng đi!”
“À, được rồi.” Nhan Hạ hoàn hồn, vội quay người lấy trứng gà trong tủ lạnh ra.
Đúng lúc này, tiếng kêu của Lục Hạo vang lên từ bên ngoài: “Ba mẹ ơi, con ăn thịt viên được không ạ?”
“Không được ăn
quá nhiều nhé.” Nhan Hạ đi tới cửa dặn dò một câu.
“Vâng ạ.” Lục Hạo giòn giã đáp, rõ ràng trong giọng nói còn có chút sung sướng.
Lục Phỉ và Nhan Hạ Họ quay đầu nhìn nhau, cái đứa háu ăn này!
Không lâu sau, Lục Phỉ cũng xào xong món cuối cùng, hai người xới xong cơm rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra đã trông thấy cơ thể nhỏ bé của Lục Hạo bên bàn ăn, lại thỉnh thoảng nhón chân, cầm đũa gắp thịt viên Lục Phỉ làm, ăn đến mức mỡ dính hết lên hai bên mép.
“Hạo Hạo.” Nhan Hạ thấy bé nhét nguyên cả một viên thịt vào miệng liền vội vàng kêu lên.
“Mẹ… Mẹ.” Lục Hạo đang nhai nên nói không rõ, sau đó liền lấy tay che miệng lại, “thủ tiêu” chứng cứ trong miệng mình.
“Con đã ăn mấy viên thịt rồi?” Cô để thức ăn trên tay lên bàn, nhìn chiếc đ ĩa chỉ còn lác đác vài viên thịt rồi hỏi.
“Con chưa ăn được nhiều ạ.” Lục Hạo nuốt xuống hết, lắc đầu, sau đó vươn ngón tay ra đếm trước mặt mẹ: “Một viên, hai viên… Con ăn năm viên ạ.”
“Vậy trưa nay con không được ăn nữa.” Nhan Hạ nói thẳng.
“Còn nhiều mà mẹ!” Lục Hạo vội vàng nói, ánh mắt cứ liếc chỗ thịt còn lại trong đ ĩa.
“Vừa nãy mẹ nói với con thế nào nhỉ?” Nhan Hạ hỏi ngược lại.
“Không được ăn quá nhiều, nhưng con có ăn nhiều đâu ạ!” Lục Hạo vô cùng nghiêm túc đáp, có thể thấy bé thật sự cho rằng mình không ăn nhiều lắm.
Nhan Hạ sắp bị logic của con trai mình làm khó: “Năm viên còn không phải là nhiều à? Bình thường mẹ cho con ăn bao nhiêu viên hả?”
Lục Hạo nghe vậy liền cúi đầu xuống: “Thôi được rồi, con sẽ không ăn nữa!”
Cô thấy dáng vẻ này của bé liền nhìn về phía Lục Phỉ đang đứng bên cạnh, con trai cái gì cũng tốt, chỉ là hơi cố chấp với vấn đề ăn uống, khiến cô không biết phải làm sao. Tuy ngoài miệng đồng ý nhưng vừa nhìn đã biết bé đang không vui.
“Ba sẽ nhường cho con một viên.” Lục Phỉ nhận được ánh mắt “cầu cứu” của Nhan Hạ liền nói.
Vừa dứt lời, Lục Hạo ngẩng đầu lên ngay tức khắc, đôi mắt sáng rực, rồi lại nhìn mẹ đầy do dự.
Nhan Hạ nhìn thấy ánh mắt của con trai liền dở khóc dở cười, cô có nên cảm thấy may mắn vì con trai để ý tới cảm nhận của mình hay không?
Thấy con trai ngoan như vậy, cô cũng chỉ có thể nói: “Được rồi, chỉ một viên nữa thôi nhé!”
“Mẹ đúng là quá tốt mà.” Lục Hạo lập tức vui vẻ xông lên ôm lấy Nhan Hạ.
“Còn ba thì sao?” Lục Phỉ cũng hỏi.
Bé ngọt ngào cười, vội chạy đến bên cạnh ba, ngửa đầu nói: “Ba cũng rất tốt.”
Nhan Hạ và Lục Phỉ thấy Lục Hạo nói ngọt như vậy cũng nhìn nhau cười.