Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Hạnh phúc mỹ mãn (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Không lâu sau, xe đã về tới nhà.

Nếu so với việc ăn cơm ngoài, thật ra Lục Phỉ càng thích ăn ở nhà hơn.

Khi về đến nhà, anh ôm lấy Lục Hạo đang ngủ say từ trong tay Nhan Hạ.

Tinh lực của trẻ con cũng chỉ có từng đó mà thôi, đùa nghịch cả một buổi chiều nên giờ bé mệt là phải.

Một tay anh ôm Lục Hạo, tay kia thì nắm tay Nhan Hạ, lúc này trở về nhà cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Tuy trường hợp này đã xuất hiện vô số lần rồi, nhưng mỗi lần đều mang đến cho anh những cảm giác khác nhau.

Sau khi anh đi ra từ phòng của Lục Hạo khi bế bé vào thì bắt gặp hình bóng bận rộn của vợ trong phòng bếp.

Một tay cô cầm dao, tay kia giữ nguyên liệu, chăm chú thái từng lát từng lát một.

Lục Phỉ đứng một bên yên lặng quan sát cô, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng ở đu quay.

Dường như năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết lên cô, lại không ngờ được rằng hai người đã gắn bó với nhau suốt bảy năm ròng.

Đối với anh, cái gọi là “Bảy năm ngứa ngáy”* mà mọi người thường nói cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi. Cho dù là mấy chục cái bảy năm trôi qua đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ chán ngắm nhìn cô.

*Bảy năm ngứa ngáy: Là thuật ngữ tâm lý chỉ ra rằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc có thể sẽ tan vỡ sau thời gian 7 năm. Thuật ngữ này bắt nguồn từ cơn ngứa ngáy khó chịu lâu ngày trên da (mà thường xảy ra do các bệnh lây nhiễm về đường tình d*c có xu hướng bùng nổ vào năm thứ 7 của một cuộc hôn nhân). Thuật ngữ này trở nên nổi tiếng sau bộ phim cùng tên “The seven-year itch” do Marilyn Monroe thủ vai. Đây chính là bộ phim chứa hình ảnh “biểu tượng” của Marilyn Monroe khi cô đứng trên nắp cống tàu ngầm khi đầm trắng của cô bị thổi bay lúc đoàn tàu chạy qua.

Kt quả hình ảnh cho marilyn monroe tốc váy

(Nguồn: Wikipedia)

Lục Phỉ từ từ đi tới phía sau Nhan Hạ, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi nghiêng đầu thủ thỉ, cứ như vậy “gần gũi” với cô.

Nhan Hạ cảm thấy vành tai ngưa ngứa liền ngừng thái rau, vùng vẫy: “Anh làm cái gì vậy? Em đang thái rau mà!”

“Vừa nhớ tới em của bảy năm trước, tự dưng lại nghĩ thầm, không biết em của bảy năm sau sẽ ra sao?” Lục Phỉ trầm giọng từ từ nói, giọng nói còn âm thầm mang theo ý cười thản nhiên, phối hợp với chất giọng độc đáo kia lại tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt.

Nhan Hạ cũng cảm thấy vậy, cô thừa nhận bản thân không thể cưỡng lại sức quyến rũ của Lục Phỉ. Anh chính là người đã khiến cô không thể chịu đựng được mà phải buông vũ khí đầu hàng.

Nhưng lúc này, cô lại không khỏi suy nghĩ về điều anh vừa nói.

Hóa ra là cô cũng đã ở bên Lục Phỉ được bảy năm rồi!

Trong lúc hoảng hốt, cô lại chợt nhớ tới một người… Người thiếu niên đã chặn cô lại trên đường về ký túc xá.

“Tôi là Lục Phỉ!” Chỉ nhờ bốn chữ đơn giản này mà thiếu niên lạnh lùng kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.

Có lẽ, cũng chính giây phút kia, cô đã định trước là sẽ mãi khắc tên của anh vào cuộc đời mình.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Phỉ cảm thấy người trong lòng đang thất thần liền cúi đầu hỏi, một tay đã cầm con dao phay trên tay vợ sang một bên, sợ cô không cẩn thận làm mình bị thương.

“Không có gì, em chỉ nhớ lại lúc anh giới thiệu mình với em trước kia thôi.” Nhan Hạ hoàn hồn, cười híp mắt. Thật ra, lúc anh chặn cô lại để giới thiệu bản thân, trừ bất ngờ ra thì cô còn cảm thấy kỳ lạ.

Nghe vậy, Lục Phỉ cũng không khỏi cười khẽ, khi đó anh kích động đến nỗi chạy đến trước mặt cô tự giới thiệu bản thân, chẳng qua là vì nghe nói có người tỏ tình với cô, mà hình như cô không hề từ chối thẳng thừng giống như mọi lần, sau đó anh liền không kiềm chế nổi nữa.

Không sai, đường đường là một nam thần quốc dân như anh cũng đã từng là một thiếu niên yêu thầm người khác thời trẻ mà thôi.

“Vậy em thấy khi đó anh có đẹp trai hơn bây giờ không?” Lục Phỉ tiếp tục hỏi.

“Có gì khác nhau sao?”

“Bởi vì anh muốn hình bóng của mình trong mắt em mãi tốt đẹp như vậy!” Lục Phỉ nói từng chữ, anh vẫn luôn rất quan tâm tới hình tượng của mình trong lòng vợ.

“Thật ra em cảm thấy…”

“Sao?”

“Bất kể lúc nào, anh cũng là người đẹp trai nhất trong mắt em, em thích anh ngây ngô, anh lạnh lùng, anh kiêu ngạo, anh dịu dàng… Chỉ cần người đó là anh thì em đều thích hết!” Hiếm lắm Nhan Hạ mới nói thẳng một lời yêu thương, mà đây cũng chính là tiếng lòng của cô lúc này.

Dứt lời, Nhan Hạ mới nhận ra lâu rồi mà lại không nghe được động tĩnh gì ở phía sau, cô chợt dừng lại, từ từ xoay người lại.

Lọt vào tầm mắt cô chính là Lục Phỉ đang ngẩn ra.

Cô không nhịn được mỉm cười khi thấy anh như vậy, má lúm đồng tiền xinh đẹp trên mặt lúc ẩn lúc hiện, lộ rõ niềm hạnh phúc.

Lục Phỉ nghe được tiếng cười, mới phản ứng lại, bắt gặp đôi mắt mỉm cười của cô, không nhịn mà hôn nhẹ lên mắt vợ, khi tách môi ra mới chậm rãi nói: “Vợ, đây là lời “ngọt ngào” hay nhất mà anh từng nghe đấy.”

Nhan Hạ chớp mắt, tim cô như đang ngâm trong hũ mật khi nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt này.

“Bong bóng” ngọt ngào màu hồng đang từ từ nở ra giữa hai người.

Nhưng ngay lúc sau, bong bóng tình yêu này lại bị “người nào đó” không hề nương tay “chọc thủng”.

“Ba mẹ ơi, bữa tối của con đâu?”

Giọng nói véo von của trẻ em vang lên như tiếng sấm bên tai cho hai người trong phòng bếp.

Nhan Hạ lập tức đẩy Lục Phỉ ra, đỏ mặt nhìn Lục Hạo đứng ở cửa đang dụi mắt.

Lục Phỉ vừa bị đẩy ra nhìn con trai mình còn chưa tỉnh ngủ mà đã đòi ăn, nghĩ về “Chuyện tốt” của mình và vợ bị cắt đứt mà dở khóc dở cười.

Có đôi khi, đứa con trai này của anh như sinh ra để phá chuyện tốt của anh vậy!

“Để anh làm cho, em đi rửa mặt cho con đi!” Lục Phỉ quay sang nói với vợ, bầu không khí đang tốt đẹp như vậy lại bị con trai phá tan mất rồi, anh còn có thể làm gì bây giờ?

Nhưng mà hôm nay cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất thì anh cũng đã nghe được lời “yêu thương” hay nhất từ trước tới nay.

“Ừm.” Nhan Hạ vừa bình tĩnh lại hơi xấu hổ đáp, sau đó đi về phía Lục Hạo đang đứng ở cửa bếp, dẫn bé vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô cũng không ngờ được Hạo Hạo sẽ dậy sớm như thế.

“Mẹ ơi, mẹ đã lau hai lần, mặt con đã sạch lắm rồi.” Lục Hạo tốt bụng nhắc nhở khi thấy mẹ mình đang thất thần.

“… Ừ.” Nhan Hạ nghe được lời của con trai mới dừng tay lại, rồi lại tiếp tục cầm khăn lau đôi tay nhỏ của bé.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Lục Hạo chạy ra khỏi phòng tắm với tâm trạng rất tốt, lại vuốt cái bụng đói meo, chạy vào bếp.

Lúc Nhan Hạ đi ra thì con trai đã sớm hóa thân thành cái đuôi nhỏ phía sau Lục Phỉ.

Cô nhìn ánh mắt thỉnh thoảng sẽ trở nên thân mật của con trai khi nhìn ba là rõ, đôi khi người mẹ không thể nào thay thế vai trò của ba được.

Cô cảm thấy sau khi hai cha con vốn đã thân thiết đi chơi ở công viên giải trí suốt cả một buổi chiều thì lại càng gần gũi hơn.

Nhan Hạ khẽ cong môi, xoay người đi ra phòng khách, rồi bật TV lên.

Cô vẫn nên xem TV trong lúc chồng và con trai đang “cố gắng phấn đấu” cho bữa tối, thì hơn.

Cô bật kênh mình thường xem ra thì thấy bộ phim truyền hình đang chiếu chính là phim mà mình đang theo dõi.

Bởi vì Lục Phỉ nên cô rất thưởng thức phim truyền hình và phim điện ảnh, cô luôn cảm thấy nếu mình càng hiểu biết về mảng này thì sẽ càng gần anh hơn.

Lục Phỉ và Lục Hạo ra liền thấy Nhan Hạ đang chăm chú xem TV.

“Hạo Hạo, con gọi mẹ con ra ăn cơm đi.” Lục Phỉ để hai bát từ trên tay xuống, vừa sai con trai vừa xoay người vào bếp.

“Vâng ạ.” Lục Hạo đáp, nuốt nước miếng, sau đó lại chạy đến bên cạnh mẹ, nhanh chóng nói: “Mẹ ơi, ra ăn tối thôi.”

Dứt lời, bé còn kéo mẹ đi, như muốn nhanh chóng dẫn mẹ tới bàn ăn vậy.

Nhan Hạ bị con trai kéo tay như vậy, cũng không còn tâm trạng đâu mà xem phim nữa.

Cô ôm con trai lên ghế, trước mặt hai người đã là hai bát mì Ý, phía trên còn có một khuôn mặt cười bằng thịt viên và rau xanh khiến ai nhìn vào cũng tự nhiên thấy thèm ăn.

“Mẹ ơi…”

“Sao con?”

“Con ăn được chưa mẹ? Bụng con đói quá, nó cứ kêu không ngừng.”

“Con à, mẹ cũng đói bụng lắm rồi, mình chờ ba con ra là có thể ăn rồi.”

“Được ạ.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai mẹ con đã bắt đầu như vậy đó.

Lục Phỉ đi ra liền thấy biểu cảm “Muốn ăn quá” của hai mẹ con.

Vợ mình cứ nói là không biết cái tính háu ăn của con trai là di truyền từ ai, anh lại thấy đó là từ cô mà ra.

Anh lại nhìn vào hai khuôn mặt trông khá giống nhau kia, lại thầm nghĩ có phải mình đang nuôi luôn hai đứa trẻ không?

Anh cầm khay, đầu tiên là đặt bát mì của mình ra trước mặt, rồi lại để ba bát canh cùng thìa trước mặt hai người kia, lúc này anh mới ngồi xuống, dịu dàng nói: “Ăn đi!”

Vừa dứt lời, hai bàn tay một lớn một nhỏ lập tức tóm lấy cái nĩa, bắt đầu cuốn mì trong đ ĩa lên ăn.

Lục Phỉ lẳng lặng thưởng thức tướng ăn giống nhau như đúc của hai người kia, rồi cũng học họ từ từ cuốn sợi mì lên ăn.

Cảm giác khi cùng ăn cơm với người một nhà, cho dù chỉ là một chén mì thôi, cũng rất ấm áp.

Cuộc sống ngọt ngào cứ trôi qua như vậy, nhưng khác với quá khứ là, Lục Phỉ có nhiều thời gian để ở bên cạnh vợ và con trai hơn.

Vào thứ sáu này, khi Lục Phỉ và Nhan Hạ cùng nhau đi đón Lục Hạo ở nhà trẻ thì nghe được cô giáo Lý nhắc tới việc mấy ngày nay bé càng thêm hoạt bát ở trường.

“Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hạo Hạo đã vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, ngày nào cũng cười rất ngọt ngào, các bạn trong lớp đều rất thích chơi với bé.” Cô giáo Lý hưng phấn nói với nam thần về tình hình của nam thần nhỏ.

Nghe xong, Nhan Hạ lại nhìn về phía con trai trong lòng chồng, phát hiện đúng là bé đã trở nên hoạt bát hơn.

“Đã làm phiền cô giáo rồi!” Lục Phỉ gật đầu với cô giáo Lý.

“Không sao, không sao đâu…” Cô giáo Lý vội lắc đầu, tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng lại ngọt lịm: A a a… Nam thần nhà cô lại nói “Đã làm phiền cô rồi” đấy!

Sau khi được “gần gũi” với nam thần như vậy, cô thật sự cảm thấy mình đã không theo đuổi nhầm người. Bây giờ chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ấy chính là hằng ngày được nhìn thấy cuộc sống ngọt ngào của gia đình nam thần

“Tôi còn một chuyện nữa muốn nhờ cô giáo.” Lục Phỉ nói tiếp.

Anh còn chưa nói xong, cô giáo Lý đã kích động đáp: “Lục nam thần cứ nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm.” Nếu không thể làm được thì cô lại nghĩ cách làm.

“Hôm nay sẽ phát sóng Bố đã về, sau khi phát sóng thì tôi nghĩ Hạo Hạo sẽ rất dễ thu hút sự chú ý, hy vọng nhà trường có thể bảo vệ nghiêm ngặt sự riêng tư của con trai tôi hơn, đồng thời cũng mong cô giáo Lý ở trường chú ý đến bé nhiều hơn.” Lục Phỉ nói, trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo sự trịnh trọng.

Những lời này lập tức khơi dậy tinh thần chính nghĩa trong lòng cô giáo Lý, cô vội gật đầu: “Lục nam thần cứ yên tâm đi! Hạo Hạo là học sinh của tôi, tôi sẽ bảo vệ bé thật tốt.”

“Cảm ơn.” Sau khi cảm ơn cô giáo Lý, Lục Phỉ liền cùng Nhan Hạ đi về.

Cô giáo lại nhìn theo bóng lưng của ba người họ, kinh ngạc tới mức tìm không ra hướng Bắc* nữa.

*Tìm không ra hướng Bắc: Phương ngữ của người Bắc Kinh (Trung Quốc). Ở bán cầu bắc, Sao Bắc Đẩu (ngôi sao ở hình dưới) luôn hướng về phía Bắc, vậy nên người xưa thường xem sao bắc đẩu để xác định phương hướng. Tương tự, ở bán cầu nam ta có thể tìm chòm sao Nam Thập để xác định hướng Nam. Ý chỉ chung của câu này là bị lạc lối, mơ hồ trong công việc.  (Nguồn: Baidu, Wikihow).

Lại nhớ tới cuộc trò chuyện giữa mình và nam thần, cô liền chạy như bay về phía văn phòng của mình.

Phải tranh thủ thu dọn đồ đạc rồi về nhà mới được, tối nay sẽ chiếu Bố đã về đấy!

***

Buổi tối, cả gia đình đã sớm ăn bữa tối lại ngồi trước TV đón xem Bố đã về.

Khi bài hát mở đầu đặc trưng của Bố đã về vang lên trên TV, tiếng nói của trẻ thơ và truyện cổ tích ở phần
mở đầu khiến cho Lục Hạo xem không chớp mắt.

Phần mở đầu vừa kết thúc thì đã xuất hiện cảnh đầu tiên.

Căn nhà của cặp ba con đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện trước mặt cả nhà Lục Phỉ.

“Ba mẹ ơi, căn nhà này giống hệt như nhà của chúng ta vậy!” Lục Hạo thì thầm với ba mẹ.

Lục Phỉ và Nhan Hạ cùng mỉm cười, chẳng phải đây chính là nhà họ sao?

Sau đó, khi hình ảnh của ba xuất hiện trên TV, Lục Hạo liền trợn tròn mắt, đây chính là nhà của họ mà!

“Dì Hình Ảnh cũng ở trên đây kìa.” Bé lại nói thầm.

Không lâu sau khi Hình Ảnh xuất hiện, bé lại nhìn thấy mình ở trong phòng.

Lần này, đôi mắt bé ngay lập tức trợn tròn.

Tuy ba và mẹ đã nói với bé rằng mình sẽ được nhìn thấy bản thân trên TV, nhưng bé vẫn cảm thấy mới mẻ khi được nhìn thấy tận mắt, nhìn chằm chằm vào TV, quên luôn cả việc ăn đồ ăn trước mặt.

“Ba ơi, con không muốn người khác nhìn thấy cơ thể trắng nõn của con trên TV đâu.”

Nhan Hạ không nhịn được cười đến ngã nhào vào lòng Lục Phỉ khi nghe được giọng nói trẻ con này, cô không ngờ con trai mình còn có khả năng tấu hài thiên bẩm như vậy đấy.

Tiếp theo chính là cảnh Lục Hạo vệ sinh cá nhân, lại thêm cảnh bé nhìn ba chằm chằm đầy buồn bã, lại hỏi: “Ba ơi, bữa sáng của con đâu rồi?”

Thấy con trai từng bước làm cho Lục Phỉ bất đắc dĩ, còn không ngừng phá hủy hình tượng của ba, cả ảnh lúc bé xin ba cho mình ăn snack khoai tây kia… Nhan Hạ từ từ nhìn hết một lượt cũng chỉ có thể cảm thán đúng một câu: Con trai nhà mình đáng yêu thật đấy!

Nghĩ vậy, cô liền ôm bé vào lòng rồi dùng sức “giày vò”.

Đáng… Đáng yêu quá!

“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy ạ?” Lục Hạo vừa bị véo vào mặt liền ngơ ngác nhìn mẹ.

“Con trai, mẹ yêu con đến chết mất thôi.” Nhan Hạ “tỏ tình” với bé.

“Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ lắm.” Bé cũng bày tỏ với mẹ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô cùng nghiêm túc, trông rất đáng yêu.

Vừa dứt lời, quả nhiên liền nhận được một cơn mưa nụ hôn từ mẹ.

Lục Phỉ cưng chiều nhìn hành động thân mật của hai mẹ con, ánh mắt dưới ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống càng lộ rõ vẻ dịu dàng sinh động.

Vì bầu không khí đang tốt đẹp nên anh sẽ không tính sổ chuyện con trai ăn đậu hũ của vợ nữa!

Mà khi Nhan Hạ đang xúc động vì hành động của Lục Hạo thì một làn sóng mạnh mẽ trên mạng cũng bắt đầu dâng lên.

Bản phát sóng trên mạng của đài truyền hình Blueberry cũng đang bị bình luận của cư dân mạng “tập kích”.

“Vốn định xem vì Lục nam thần, ai dè sau khi xem lại bị nam thần nhỏ nhà Lục nam thần hạ gục vì sự dễ thương của bé.”

“Hu hu hu, sao Hạo Hạo có thể đáng yêu như vậy chứ, yêu bé quá đi, nam thần nhỏ quả không hổ là nam thần nhỏ nhà Lục nam thần, chỉ trong nháy mắt đã thu hút được rất nhiều fan!”

“Hạo Hạo dễ thương, Tâm Tâm hoạt bát, An An đáng yêu, Noãn Noãn ngoan ngoãn, Hòa Hòa ấm áp… Thật là thích năm đứa trẻ đáng yêu này, nhưng tui vẫn thích Hạo Hạo nhất, gen của nam thần đúng là danh bất hư truyền.”

“…”

“Hạo Hạo đúng là quá đáng yêu, chỉ cần nhìn biểu cảm “Con chỉ ăn một tí xíu thôi” của bé thôi là tui đã không nhịn được muốn đưa tất cả số đồ ăn mình có tới trước mặt bé, dù là nam thần cũng không át đi được sức quyến rũ của bé đấy!”

“An An cũng đáng yêu lắm đó! Rất thích đôi mắt to tròn của bé.”

“Còn có Tâm Tâm nữa, nhưng bé vẫn còn hơi nhỏ.”

“Noãn Noãn chắc chắn là sự kết hợp giữa ngoan ngoãn và hoạt bát, không ngờ cũng có ngày nam thần trở thành cô trông trẻ.”

“Hình như Hòa Hòa cũng hơi lớn rồi, nhưng đúng là một cậu bé ấm áp, rất có phong thái của Tổng giám đốc bá đạo, tương lai bé cũng sẽ là Tổng giám đốc bá đạo sao?”

“Tui lại thích Hạo Hạo nhất, chắc có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên khi thấy bé nên tui rất háo hức được nhìn thêm nhiều hình ảnh của bé!”

“Bé nào tui cũng thích hết, các bé ai cũng đều đáng yêu, các ba cũng đều giống nhau, chỉ là không ngờ được ngày thường Lục nam thần trông không nhiễm bụi trần lại nấu ăn ngon như vậy, nhìn Hạo Hạo như muốn ăn luôn cả đ ĩa vậy!”

“…”

Số lượng bình luận đang không ngừng tăng thêm, chứng tỏ rằng mấy đứa nhỏ trong mùa Bố đã về này đang rất hot.

Về phần mấy gia đình khác, ngoại trừ gia đình Lục Phỉ ra, fan của bốn nhà đều biết rõ mấy đứa bé hết cả rồi, cho nên khi chương trình bắt đầu phát sóng, rất nhiều người đều háo hức đón xem.

Nhưng fan của Lục Phỉ thì lại khác, có không ít người phức tạp quan sát mọi hành động của thần tượng và con trai anh trên TV.

Nam thần của họ trong sinh hoạt hằng ngày quá khác với thực tế.

Không ai có thể ngờ được Lục nam thần lạnh lùng sẽ có thể dịu dàng hay bất lực đối với con trai mình như vậy.

Khẩn trương khi bị con hỏi về bữa sáng, rất quen tay chuẩn bị bữa sáng cho con, phải đầu hàng trước sự làm nũng của con, cò kè mặc cả điều kiện với con, Lục Phỉ bị con chơi một vố… Những mặt khác nhau đập tới tấp vào mắt fan, nhưng cũng khiến cho họ có một trải nghiệm mới.

Lá thư thân gửi Lục Phỉ ngày hôm đó lại bùng nổ trở lại, thật ra một phần bức thư kia cũng nói rất đúng, nam thần đã bắt đầu đi xuống khỏi bàn tế thần rồi.

Một Lục Phỉ hoàn toàn mới xuất hiện trước các fan.

Nhưng thật ra, sau khi đã chấp nhận được mặt này, họ lại phát hiện ra rằng phong cách này của anh cũng không phải không thể chấp nhận nổi.

Mang theo tâm trạng khác nhau, các fan lại bắt đầu bình luận trên Weibo của Lục Phỉ.

***

Quay trở lại với gia đình của Lục Phỉ.

Khi hiểu rõ lý do Lục Hạo khóc thút thít thông qua TV, khuôn mặt Nhan Hạ từ từ đỏ lên dưới ánh nhìn chăm chú Lục Phỉ.

Cô đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng không ngờ những lời thầm kín mình nói với chồng lại bị con trai nghe được…

Ánh mắt hai người xuyên qua không khí vài giây, giống như không có sự hiện diện của bất kì ai…

Lục Hạo ai oán cắt đứt sự giao lưu giữa ba mẹ.

“Mẹ ơi, Hạo Hạo thật sự ăn rất nhiều snack khoai tây ạ?” Bé nhớ tới hình ảnh mình vừa mới thấy, trong lòng lập tức bi thương ngược dòng thành sông, bé không có cách nào để cảm giác được sự hưởng thụ khi một mình ăn một gói snack khoai tây rồi? Hóa ra hôm đó, bé thật sự không chỉ ăn một chút.

Nhan Hạ nhìn Lục Hạo bên cạnh khổ sở vì snack, cảm giác ngượng ngùng vừa mới dâng lên lại từ từ hạ xuống, trẻ con cuối cùng cũng chỉ trẻ con, bạn không thể trông cậy vào việc chúng có lý giải thế giới phức tạp của người trưởng thành, có lẽ tầm quan trọng của việc sinh em bé đối với con trai còn không quan trọng bằng gói snack khoai tây.

Cô khẽ ho một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Hạo Hạo à, hôm đó con thật sự đã ăn rất nhiều snack.”

“Vậy giao ước được ăn snack khoai tay giữa Hạo Hạo và ba có còn không ạ?” Đôi mắt của bé ngập nước khi nói những lời này, khiến cô có cảm giác phải đầu hàng.

Nhan Hạ nhìn về phía chồng  ý bảo: “Chuyện này do anh hứa hẹn với con thì anh tự giải quyết đi”. 

Lục Phỉ nhận được tín hiệu của vợ, sau đó gọi một tiếng “Hạo Hạo”, hai người liền bắt đầu thảo luận về vấn đề snack khoai tây này.

Nhan Hạ thấy hai ba con nghiêm túc trao đổi thì xem nốt phần còn lại trên TV, rồi lấy di động ra bắt đầu đọc bình luận trên mạng về Lục Hạo.

Không ngờ rằng, vừa vào Weibo của Lục Phỉ, cô liền bị kinh ngạc bởi những bình luận của fan.

“Lục nam thần, tôi phải chính thức thoát fan*, bởi vì tôi đã trở thành fan của nam thần tương lai!”

*Thoát fan: không hâm mộ hay làm fan của thần tượng đó nữa.

“Nam thần, Hạo Hạo nhà anh thật sự là quá đáng yêu, đáng yêu tới mức tôi muốn xịt máu mũi luôn!”

“Ban đầu còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ thấy anh hạnh phúc như vậy, tôi cũng yên tâm giao anh cho gia đình.”

“Thật ra hạnh phúc của anh quan trọng hơn, tôi chỉ có thể ủng hộ anh mà thôi.”

“Từ biểu hiện của Hạo Hạo liền có thể thấy, tình cảm giữa anh và mẹ Hạo Hạo dường như rất tốt, đau lòng quá!”

“…”

“Thích nam thần, thích Hạo Hạo…”

“Bày tỏ với Hạo Hạo, cầu nam thần chụp ảnh Hạo Hạo. Tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta là fan chân chính mà lại không có ảnh của nam thần nhỏ, đúng là quá thất bại!”

“…”

Tim Nhan Hạ đập rộn khi thấy được mấy lời khen ngợi ngoài ý muốn, ngay cả bình luận duy nhất nhắc tới mẹ Hạo Hạo cũng bị cô xem nhẹ.

Fan Lục Phỉ cứ vậy mà tiếp nhận sự tồn tại của Lục Hạo rồi sao? Đến lúc này, cô vẫn có cảm giác như đi trong sương mù vì sự việc phát triển tốt hơn cô mong muốn.

Cô nắm chặt di động trong tay, rồi nhìn bé.

Chỉ cần con trai có thể được chấp nhận thì cô không sợ bất cứ điều gì cả!

Lúc này, Lục Phỉ và Lục Hạo cũng kết thúc đề tài snack khoai tây.

Bé nghĩ đến việc sau này mình có thể có cơ hội ăn snack nhưng tạm thời không được ăn hết một gói thì tâm trạng không tốt lắm, cả người ủ rũ như cà tím phơi sương muối.

Chỉ có thể nói, hy vọng thật nhiều, thất vọng cũng thật nhiều!

Lục Phỉ nhìn chăm chú trong chốc lát, lấy di động của mình ra “Tách” một tiếng, chụp lại dáng vẻ này của bé.

Sau đó anh đưa bé cho vợ, cầm di động bắt đầu đăng bài mới lên Weibo.

# Lục Phỉ v: Sau khi xem chương trình xong, biết mình không thể ăn một gói snack khoai tây, Hạo Hạo có chút bi thương! Đáp ứng yêu cầu chụp ảnh của các bạn đây! Hình minh hoạ #

Đăng xong, anh mỉm cười kéo xuống, bắt đầu xem lời nhắn trên Weibo, cũng chính là mấy cái Nhan Hạ vừa mới xem.

Anh rất vui khi thấy các fan thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của Hạo Hạo.

Tuy đồng thời anh cũng thấy, dường như các fan không quá sẵn lòng nhắc tới vợ anh.

Nhưng đối với Lục Phỉ bây giờ mà nói, điều này đã đủ rồi, chờ các fan thực sự chấp nhận Lục Hạo thì anh không sợ họ sẽ không chấp nhận Nhan Hạ.

Bởi vì sớm hay muộn họ cũng sẽ phát hiện, Nhan Hạ mới là trung tâm của gia đình họ.

Thiếu cô, nhà họ sẽ không thể gọi là nhà!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện