Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Sinh em gái cho Hạo Hạo


trước sau

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Nhóm quay phim quay cảnh đi vào thang máy liền để lại không gian riêng cho một nhà ba người, cho dù Nhan Hạ cũng đã lộ mặt nhưng trước lúc đi, họ vẫn nhắc Lục Phỉ và Lục Hạo lát nữa trở về phòng, dù sao họ còn phải quay cảnh năm gia đình tụ họp, vậy sẽ dễ dàng làm mờ đi mục đích ban đầu của chương trình lắm.

Lúc này, trong phòng Nhan Hạ.

Lục Hạo vừa đi vào liền trượt từ trên người Lục Phỉ xuống, lại đi đến bên cạnh mẹ, đung đưa tay cô rồi nói: “Mẹ ơi, hôm nay con gặp em An An nhà chú Dương, em ấy còn gọi con là anh đấy.”

“Ừ.” Nhan Hạ còn chưa nghe ra lời nói bóng gió của con trai mình, chỉ mỉm cười gật đầu. Vì đã hai ngày không gặp nên cô đang rất nhớ giọng nói ngọt ngào của bé.

Khác với cô, Lục Hạo vừa nói là Lục Phỉ đã hiểu ý bé, cười như không cười liếc nhìn Nhan Hạ, im lặng nhìn phản ứng của cô.

Sau khi Lục Hạo nghe mẹ trả lời, trong mắt từ từ lóe sáng: “Sau khi xem kỳ trước, mẹ có thấy em An An đáng yêu không?”

“Rất đáng yêu, Hạo Hạo rất thích em sao?” Nhan Hạ hỏi ngược. Thật ra trong kỳ đó, tuy thấy An An rất đáng yêu, nhưng đáy lòng vẫn thấy Tâm Tâm của gia đình khác là đáng yêu nhất, những lời nói vu vơ lại đánh trúng lòng cô, tiếc là vừa rồi lại không thể chào hỏi tử tế được.

“Thích ạ! Hạo Hạo rất thích em gái.” Bé vô cùng nghiêm túc đáp lời.

“Vậy trong kỳ tiếp theo các con có thể ở cùng với nhau rồi.”

“Mẹ ơi.”

“Hả?” Thấy khuôn mặt của bé đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút nghi ngờ.

“Thật ra con muốn mẹ sinh em gái cho con.” Bé lập tức nói ra, sau đó hưng phấn quan sát phản ứng của mẹ.

Nhan Hạ nghe vậy liền ngẩn người, vừa nãy cô không nghe lầm chứ?

“Em không nghe nhầm đâu, con trai bảo bối của em muốn em sinh em gái cho nó.” Trong lúc Nhan Hạ còn đang thất thần, Lục Phỉ ở bên cạnh thản nhiên nhắc nhở một câu.

Câu nói của anh khiến Lục Hạo gật đầu dồn dập, sau đó lại lắc tay Nhan Hạ, nói: “Mẹ ơi, có được không mẹ?”

Nhan Hạ vừa bị con trai và chồng luân phiên oanh tạc cuối cùng cũng tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, con nghĩ bộ muốn sinh là lập tức sinh được chắc?

“Hạo Hạo, mẹ và ba sẽ sinh, nhưng không phải bây giờ.” Lục Phỉ thấy cô đỏ mặt, quyết định giải cứu vợ mình trước, hơn nữa, người nên ráo riết đòi vợ mang thai lần hai phải là anh mới đúng, chứ không phải con trai.

“Thật ạ?” Lục Hạo nghe ba nói, kích động nhìn mẹ.

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của bé, Nhan Hạ liền cảm thấy áp lực, liếc mắt nhìn Lục Phỉ một cái rồi gật đầu.

“Yeah, con sẽ có em gái.” Lục Hạo lập tức mỉm cười rạng rỡ, lại tiếp tục nói: “Vậy khi nào em gái mới ra ạ? Từ trong bụng mẹ sao?”

Bé nói xong, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào bụng mẹ.

Ánh mắt nóng rực của Lục Hạo khiến Nhan Hạ cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Cô lấy đâu ra em gái cho Hạo Hạo bây giờ?

Lục Phỉ thấy vợ bị con trai ép tới mức “Không còn gì để nói nữa”, liền thấp giọng bật cười.

Tiếng cười trầm thấp mà gợi cảm xuyên qua không gian truyền tới tai Nhan Hạ, thấy dáng vẻ “cười trên nỗi đau của người khác” này của anh, Nhan Hạ nói: “Một mình mẹ cũng không thể sinh em bé được, cụ thể khi nào có còn phải xem ba con nữa!”

Nghe mẹ nói thế, ánh mắt Lục Hạo lại chuyển tới trên người ba.

Lục Phỉ thản nhiên nhận lấy, bế bé lên, trầm giọng nói: “Hạo Hạo à, yên tâm đi, ba mẹ sẽ cố gắng tạo em gái cho con, nhưng bây giờ chúng ta phải về trước, ngày mai mẹ con còn có việc bận, phải nghỉ ngơi thật tốt. Con càng quấy mẹ thì em gái sẽ đến càng lâu.”

Lục Hạo nghe được “em gái sẽ đến càng lâu” liền nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía mẹ nói: “Mẹ ơi, mẹ nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, Hạo Hạo và ba đi trước đây.”

“Ừm.” Nhan Hạ thấy con trai bị Lục Phỉ lừa mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Con cũng nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Chúc mẹ ngủ ngon.” Bé gật đầu, vươn khuôn mặt nhỏ tới gần mẹ.

Nhan Hạ làm bộ tiến lên muốn hôn nhẹ con thì lại bị Lục Phỉ chặn lại.

“Mặt đứa nhóc này còn chưa rửa đâu!” Anh nhét đầu bé vào lòng mình, nhàn nhạt nói.

“Ba ơi, Hạo Hạo mới không bẩn đâu.” Lục Hạo nghe hiểu lời nói bóng gió của ba, lầm bầm trong lòng ba, rồi dùng sức vươn đầu mình ra.

Nhưng lúc này, ba đã ôm bé từ từ rời xa mẹ.

Nhan Hạ thấy Lục Phỉ nghiêm túc, liền che miệng cười, theo như sự hiểu biết của cô về Lục Phỉ thì chắc chắn là bây giờ anh đang ghen.

Ghen với cô, cũng ghen với Hạo Hạo.

Đã nhiều năm như vậy nhưng dáng vẻ của Lục Phỉ khi ghen vẫn kiêu ngạo như xưa.

Cô nghĩ vậy, nhưng vẫn đi theo, chuẩn bị đi tiễn hai ba con.

Nhưng lúc này, cửa mở ra, Tiểu Ngô ngơ ngác nhìn chăm chú vào hai khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.

“Quả nhiên là như vậy…” Tiểu Ngô duỗi tay véo mặt mình, thấy hơi đau, mới lẩm bẩm.

“Mẹ ơi, chị này háo sắc với ba và con.” Lục Hạo nhìn Tiểu Ngô trước mặt, vội vàng quay đầu lại nói với Nhan Hạ.

Lời của bé khiến Tiểu Ngô tỉnh lại trong nháy mắt, nhìn Lục Hạo
trước mặt, khóe miệng không khỏi run, bộ trông mình giống háo sắc lắm sao?

“Đây là chị Tiểu Ngô – đồng nghiệp đi cùng mẹ lần này.” Nhan Hạ tiến lên phía trước, nhìn Tiểu Ngô rồi giải thích.

“Dạ.” Lục Hạo dang hai tay ra, thản nhiên nói. Hôm qua bé vừa mới xem một bộ phim truyền hình, anh đẹp trai gọi chị gái đang nhìn chằm chằm anh ấy là “háo sắc”, bé lại cảm thấy chị Tiểu Ngô trước mắt này thật sự rất giống chị gái trên TV ngày hôm qua.

“Tiểu Ngô à, tìm chị có chuyện gì không?” Nhan Hạ nhìn Lục Hạo ranh ma, lại nhìn về phía Tiểu Ngô.

“Em tới tìm Giám đốc Nhan để hỏi chút chuyện, không ngờ…” Tiểu Ngô dứt lời, lại nhìn thoáng qua Lục Phỉ và Lục Hạo, không ngờ cô lại gặp được nam thần Lục và nam thần Lục nhỏ, suy đoán của cô quả nhiên không sai, chồng của Giám đốc Nhan thật sự là Lục Phỉ.

A A A… Tuy trước đây cô đã dám chắc nhưng tuyệt đối không hề chấn động như khi được nhìn tận mắt, bây giờ cô chỉ muốn ôm nữ thần nhà mình một cái thật chặt thôi.

Nữ thần có thể bắt lấy nam thần thì thật quá tốt rồi.

“Đây là chồng của chị – Lục Phỉ, còn có con trai Lục Hạo.” Nhan Hạ thấy Tiểu Ngô tuy kích động nhưng lại trông rất căng thẳng, liền cười giới thiệu.

“Chào Ảnh đế Lục, chào Hạo Hạo.” Tiểu Ngô vội vàng tươi cười hớn hở chào.

“Ừ.” Lục Phỉ gật đầu chào bằng một âm tiết.

Trong lòng Tiểu Ngô yên lặng nói: Nam thần thật sự quá lạnh lùng!

“Chào chị Tiểu Ngô.” Lần này Lục Hạo lại lễ phép nói.

Nghe thấy tiếng “chị Tiểu Ngô” giòn tan, Tiểu Ngô lập tức híp mắt cười, Hạo Hạo thực sự rất đáng yêu! Lại nhìn sang khuôn mặt đáng yêu kia, cô muốn véo quá.

“Vợ ơi, ba con anh đi nhé?” Lục Phỉ nói một câu với Nhan Hạ.

“Ừm.” Cô gật đầu.

“Mẹ ơi, bái bai, ngày mai gặp lại nhé.” Lục Hạo vẫy tay với mẹ.

“Bái bai.” Nhan Hạ nhìn dáng vẻ lưu luyến của con trai, cũng cười vẫy tay.

Chờ Lục Phỉ ôm Lục Hạo vào thang máy, Nhan Hạ mới thu mắt nhìn sang Tiểu Ngô còn đang ngẩn người, trêu chọc: “Em còn ổn không?”

Nghe vậy, Tiểu Ngô mới hoàn hồn, lắc đầu nói: “Em rất khỏe.”

“Trước đây vì tình huống đặc biệt nên….”

“Giám đốc Nhan không cần giải thích với em đâu, em hiểu mà. Hơn nữa, em sẽ giữ bí mật cho chị.” Tiểu Ngô lập tức cam đoan.

“Cũng không cần phải giữ bí mật lâu lắm đâu, có lẽ rất nhanh thôi, tất cả mọi người đều sẽ biết.” Nhan Hạ cảm khái, cô cũng không ngờ được thế mà mình cũng công khai rồi.

Đợi đến khi kỳ này của chương trình Bố đã về được phát sóng, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ biết Nhan Hạ cô là vợ của Lục Phỉ.

Mà trừ việc có chút thấp thỏm ra, trong lòng cô còn hơi kích động nữa.

Cuối cùng cô cũng có thể lấy hết can đảm để đứng bên Lục Phỉ rồi!

“Vậy lần này Giám đốc Nhan tham gia Tuần lễ thời trang là để chuẩn bị công khai đúng không.” Tiểu Ngô nói chắc như đinh đóng cột, bây giờ cô chỉ thấy bản thân mình đúng là một thám tử lừng danh, cảm giác mình biết được chuyện mà mọi người không biết đúng là cực kỳ thoải mái.

“Ừ.” Nhan Hạ gật đầu.

Ngay sau đó, nụ cười của Tiểu Ngô càng lúc càng rạng rỡ, nói: “Giám đốc Nhan, em tin lần này chị sẽ khiến cho mọi người phải kinh ngạc, bao gồm cả fan hâm mộ của nam thần Lục.”

Giới thời trang đã chờ đợi nhà thiết kế tân tiến này 5 năm rồi…

Rất nhanh thôi, nữ thần của cô sẽ không cần phải dựa vào cái danh “Vợ của nam thần” nữa, chắc chắn cũng sẽ được yêu thích trong giới giải trí.

Nhan Hạ thấy sự tin tưởng lồ lộ trong mắt Tiểu Ngô thì chỉ cười nhạt.

Tất cả mọi người đều tin tưởng vào cô như vậy, cô cũng không muốn phụ lòng họ.

***

Ngày hôm sau, Nhan Hạ bước vào giai đoạn cuối cùng của công việc. Ở bên kia, tổ đạo diễn của Bố đã về cũng cố ý giao nhiệm vụ cho năm gia đình, để họ tự xoay sở cho ba bữa cơm trong thành phố lớn xa lạ này với tình trạng không một xu dính túi trên người.

Cùng lúc đó, các tạp chí lớn trong nước, giới giải trí và nhân viên giới thời trang cũng bắt đầu hướng về New York.

Tuần lễ thời trang New York đã sắp bắt đầu rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện