Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao
Một lát sau, ba người sửa soạn qua loa, rồi nắm tay nhau ra ngoài.
Lục Phỉ lái xe, còn Lục Hạo và Nhan Hạ thì ngồi ghế sau. Bé hơi bồn chồn khi được ra ngoài với ba mẹ một lần nữa.
“Sao vậy con?” Dù bây giờ Nhan Hạ hơi hồi hộp nhưng vẫn quan tâm hỏi han con trai khi bé liên tục cựa quậy trong lòng mình.
Liệu họ có bị phóng viên theo dõi không nhỉ? Hoặc nếu như bị các fan bắt gặp thì họ có cảm thấy bất mãn hơn với cô không nhỉ?
Tuy tim Nhan Hạ đang đập như trống nhưng ý muốn ra ngoài vẫn rất không suy suyển.
Con đà điểu là cô đây đã vươn đầu ra khỏi cát thì sao cô có thể tiếp tục rụt đầu về được chứ?
“Con chỉ cảm thấy được cùng ba mẹ ra ngoài thật là tuyệt thôi ạ.” Bé nói xong, dừng một chút, rồi tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, có phải sau khi mấy chú quay phim đó xuất hiện thì cả nhà mình có thể thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi không ạ?”
Lời nói của bé khiến làm cô hơi thất thần, cô không ngờ con trai mình lại nhạy cảm đến vậy.
Đúng là sau khi sau khi mấy người quay phim đó xuất hiện thì con trai mới có thể ra ngoài cùng họ thật.
Nhưng cô sẽ không trả lời bé như vậy.
Cô nhéo cái mũi nhỏ của con, cười cưng chiều rồi nói: “Không phải vì các chú quay phim. Mà là vì ba mẹ cảm thấy Hạo Hạo đã lớn, có thể tự bảo vệ mình, nên mới dẫn con ra ngoài.”
Nếu không phải vì con đã lớn thì chưa chắc cô đã muốn công khai đâu.
Đối với cô thì được tự do bay nhảy trong thế giới nhỏ bé của mình vẫn tốt hơn thường xuyên xuất hiện trước ống kính của phóng viên.
Nhưng đồng thời, chồng và con trai còn quan trọng hơn cả sự tự do của cô nhiều lắm.
Bé nghe mẹ nói xong, cái miệng nhỏ lập tức mỉm cười, sau đó vỗ ngực mình, kiêu ngạo nói: “Đúng là con đã lớn rồi ạ.” Khi đối diện với ánh mắt của mẹ, bé tự hào nói: “Con còn có thể bảo vệ mẹ.”
“Được.” Nhan Hạ cười đáp.
Bé đáp một tiếng, mặt đỏ bừng, trông còn đáng yêu hơn ngày thường gấp mấy lần.
Mỗi khi thấy con trai như vậy, trong lòng cô chỉ cảm thấy vô cùng trìu mến. Bé ngoan ngoãn đến mức khiến cô phải thương thay.
Tuy Lục Phỉ đang lái xe nhưng tai vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở phía sau. Khi anh nghe vợ và con trai nói chuyện thì khóe môi vô thức cong lên.
Một lát sau, cả nhà họ đã đến siêu thị.
Sau khi đậu xe xong, họ cùng đi vào siêu thị.
“Chào mừng…” Nhân viên đang xử lý xe mua sắm ở cửa chính định nói mấy câu quen thuộc, chuẩn bị phát tờ rơi có khuyến mãi đặc biệt hôm nay cho khách hàng thì…
Nhìn thấy cả nhà Lục Phỉ, cả người cứng đờ, không biết nên nói gì.
Cô ấy đã thấy gì thế này?
Cô ấy đã được thấy cả nhà Lục nam thần thật ư?
“Đây là khuyến mãi đặc biệt hôm nay của chúng tôi…” Nhân viên kiềm lại sự kích động trong lòng để đưa tờ rơi cho Lục Phỉ và Nhan Hạ.
“Cảm ơn.” Nhan Hạ nhận lấy tờ rơi, rồi nói cảm ơn với nhân viên, sau đó cầm lấy xem.
Giọng nói của cô đã thu hút ánh mắt của nhân viên này.
Vợ nam thần đúng là hiền lành và dịu dàng quá đi, nhìn dáng vẻ xem tờ rơi của cô trông bình dị gần gũi biết mấy.
Biết quan trọng hơn là gì không?
Vợ nam thần đúng là một người đẹp như trong lời đồn đấy nhé.
Ống kính sẽ luôn khiến ngoại hình của người ta trở nên đẹp hơn. Nhưng bây giờ nhân viên này được tận mắt nhìn thấy Nhan Hạ thì chỉ cảm thấy dung mạo của cô đẹp hơn hẳn trên TV. Vả lại, nhìn Nhan Hạ còn rất có khí chất. Ôi chao, sao làn da kia có thể trắng nõn mịn màng như vậy chứ?
“Mẹ cho con xem với.” Lúc này, Lục Hạo đang nắm tay ba lập tức duỗi tay ra nói với mẹ, trong đôi mắt có sự căng thẳng xen lẫn tò mò.
“…” Cô nhìn thoáng qua Lục Hạo. Tuy cô không biết con trai định xem cái gì nhưng vẫn đưa tờ rơi trong tay cho con.
Bé nhận lấy tờ rơi, rồi ra vẻ như đang xem khi cầm nó trên tay.
Thấy thế, cô không nhịn được mà mỉm cười.
Con trai mình đúng là quỷ nhỏ ma mãnh mà.
Sau đó, cô thuận tay đẩy một xe mua sắm qua, nhìn về phía chồng đang đứng bên cạnh: “Anh ôm con vào trong xe đi!”
“Ừ.” Anh bình tĩnh đáp, rồi ôm con ngồi vào trong xe mua sắm.
Lục Hạo cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn ngồi trên xe, tay vẫn còn cầm tờ rơi khuyến mãi đặc biệt của hôm nay.
Thấy bé như vậy, Nhan Hạ nhìn về phía Lục Phỉ đang đứng bên cạnh: “Con trai anh diễn như thật vậy.”
Nghe vậy, anh nhướng mày, sau đó bình tĩnh gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
Nghe anh nói vậy, cô lại không nhịn được mà cười khẽ.
Đúng lúc này, Lục Hạo vốn đang xem tờ rơi bỗng nghe thấy, nhìn về phía ba mẹ rồi nói: “Ba mẹ ơi, diễn là gì vậy ạ?”
Câu nói này không những khiến nụ cười của Nhan Hạ càng rạng rỡ, mà còn khiến Lục Phỉ cũng không nhịn được mà mỉm cười, khóe môi lạnh lùng của anh khẽ nhếch.
Sau đó, ba người họ đẩy xe đi xa dần.
Vào giây phút này, nhân viên đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng ba người chỉ còn đúng một cảm giác này: Cả nhà Lục nam thần thật hạnh phúc! Còn nữa, nam thần nhỏ cũng đáng yêu quá đi mất!
Sau khi cảm thán, cô nhanh chóng giơ di động lên để chụp lại bóng lưng của cả nhà Lục Phỉ.
Lúc này, cả nhà Lục Phỉ cũng bắt đầu đi vào trong siêu thị.
Lục Hạo đã sớm bỏ cái tờ được gọi là tờ rơi trong bé xuống. Thay vào đó, ngón tay nhỏ mũm mĩm đang chỉ huy khắp nơi.
“Mẹ ơi, con muốn
cái này.”
“Ba ơi, lấy cho con cái kia.”
“Đúng đúng, chính là cái đó.”
“…” Tuy bé ngồi trong xe đẩy nhưng rất hứng thú với đồ ăn xung quanh. Đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bốn phía, thỉnh thoảng lại lên tiếng. Dù sao bé cũng biết, ngoại trừ một số món bé không thể ăn ra, thì còn lại ba mẹ đều sẽ làm theo nguyện vọng của bé.
Đúng như suy nghĩ của bé, Nhan Hạ và Lục Phỉ không từ chối yêu cầu nào của bé cả. Vì vậy mà xe đẩy dần dần được chất đầy bởi mấy những thứ bé thích.
Đôi mắt của bé híp lại vì hạnh phúc khi thấy động tác của ba mẹ, cộng thêm phía sau đang chất đầy thức ăn.
Một lát sau, cả nhà đã tới khu vực bán đồ ăn vặt.
Khi họ vào tới khu vực rực rỡ muôn màu này, bé đột nhiên liếc mắt nhanh hơn.
Snack khoai tây, kẹo, bánh mì… Thịt sấy khô… Mấy món yêu thích nhất bắt đầu xuất hiện trước mặt mình, khiến bé vô thức nuốt nước miếng. Sau đó, bé thèm khát nhìn về phía… Lục Phỉ.
Muốn ăn quá đi.
“Ba ơi, con có thể mua một ít kẹo không ạ?” Bé cẩn thận dò hỏi trước, trong mắt tràn đầy sự thấp thỏm. Theo bé thì ăn kẹo vẫn là một ý kiến có thể được thông qua sự đồng ý của ba mẹ.
Nghe con nói, Lục Phỉ và Nhan Hạ lập tức nhìn về phía cái kệ chất đầy kẹo trước mặt họ. Sau đó, Lục Phỉ cầm một gói trong đó, rồi hỏi: “Cái này à?”
Anh lấy loại mà con trai thường ăn.
Bé thấy ba vừa cầm lấy, liền gật đầu liên tục: “Là cái này, là cái này ạ…”
Nghe được câu trả lời, anh liền ném gói kẹo vào xe.
Sau khi tới khu thịt sấy khô, bé vẫn cứ hỏi như lẽ thường, ba vẫn bỏ đồ vào xe.
Bé cười híp mắt khi thấy mọi yêu cầu của mình đều được ba đáp ứng.
Khi họ đi ngang qua khu snack khoai tây, bé cẩn thận nhìn sắc mặt ba mẹ, tiếp tục hỏi: “Ba mẹ ơi, Hạo Hạo có thể ăn snack khoai tây không ạ?”
Dưới ánh mắt thận trọng của con trai, Lục Phỉ vô tình nói: “Món này thì không được.”
Nghe được lời này của ba, cái đầu nhỏ của bé lập tức cúi gằm.
Lại không được ăn snack khoai tây nữa rồi…
Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn nhau, rồi từ từ đẩy xe ra khỏi khu đồ ăn vặt.
Lúc này, Lục Hạo thấy snack khoai tây đang cách mình càng ngày càng xa, trong lòng ngập tràn sự “Bi thương.”
Nhưng rất nhanh thì bé đã bị thu hút bởi màu sắc rực rỡ của trái cây.
Khi họ đi từ khu đồ ăn vặt đến khu thực phẩm tươi sống, thì đã bắt đầu bị mọi người nhận ra.
“Là Lục Phỉ.” Một giọng nói bất chợt vang lên trong đám đông, khiến mọi ánh mắt đều nhìn về cả nhà Lục Phỉ, sắc mặt ai nấy cũng đều kích động.
“Đúng là Lục nam thần đấy!”
“Còn có nhà thiết kế Nhan và Hạo Hạo nữa.”
“Hạnh phúc quá, tôi đã được gặp được họ rồi.”
“…”
Dưới những tiếng bàn tán xôn xao, càng ngày càng có nhiều người gia nhập đội ngũ vây quanh gia đình Lục Phỉ.
Đồng thời, cũng có người giơ điện thoại lên chụp ảnh của họ.
Chụp xong rồi thì nhanh chóng đăng lên Weibo của mình, vội vàng lan truyền tin tức này.
Ngày nào cũng ngắm minh tinh khác hẳn với việc được nhìn thấy minh tinh ngoài đời thực. Dù vậy, rất nhiều người vẫn không tiến tới quấy rầy cả nhà họ.
Suy cho cùng thì họ cũng chỉ là quần chúng qua đường mà thôi.
Với họ thì chụp ảnh đã là quá lắm rồi.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra.
Thấy vậy, Lục Phỉ theo bản năng liền chắn trước người vợ.
Lúc này, cô bé fan cầm bút và quyển vở lại nghiêng người, nhìn về phía Nhan Hạ đứng sau Lục Phỉ rồi nói: “Nhà thiết kế Nhan, chị có thể ký tên cho em không ạ?”
Là fan của Nhan Hạ sao?
Trong đầu Lục Phỉ chợt loé lên suy nghĩ này.
Sau đó, anh nhận lấy giấy bút của đối phương, đưa cho vợ ở phía sau, rồi bình thản nói: “Tìm em này.”
“Vâng.” Nhan Hạ nhận lấy, nhanh chóng ký tên mình lên đó, chủ động tiến lên phía trước để trả vở lại cho fan: “Cảm ơn bạn. Trước đây tôi chưa từng ký tên nên có thể sẽ không được đẹp, mong bạn bỏ qua cho.”
Fan này nhận lấy quyển vở của mình, hai mắt sáng rực khi nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên đó, sau đó nghiêm túc nhìn Nhan Hạ rồi nói: “Nhà thiết kế Nhan, em rất thích. Em chúc chị hạnh phúc.”
Sau khi nói xong những lời này, fan này nhanh chóng hoà vào đám người vây xem, tay cô kích động ôm quyển sổ đã được ký tên, trông cực kỳ vui vẻ.
Nhan Hạ nhìn theo bóng lưng của đối phương, chậm rãi hoàn hồn, đáy lòng dần dần dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thật ra, không phải ai cũng phản đối cô và Lục Phỉ đúng không?